Trương Nhược Ngư đang hung phấn đến nỗi muốn cùng nữ quỷ hung hăng triền miên, thân người lạnh lạnh của nữ quỷ mềm mại mà mảnh dẻ nằm gọn trong vòng tay của cô, Trương Nhược Ngư cùng nữ quỷ một phen kịch liệt hôn lưỡi, bất ngờ cô xoay người lại một bên nằm xuống.
Trương Nhược Ngư khuôn mặt u oán, đồ vật phía dưới đã cương cứng đến phát đau, khiến cô khó chịu không thôi.
Bất quá cô cũng bị sự khó chịu này làm cho thanh tỉnh chút ít, đối phương chính là quỷ a, chính mình vừa rồi là muốn làm gì? Tưởng tượng cùng quỷ giao hợp sao? Gan cô lúc nãy cũng to quá rồi!
Cô cái gì cũng không dám suy nghĩ, liền xoay người nằm nghiêng đưa lưng về phía nữ quỷ, ôm l*иg ngực chính mình trấn an một hồi lâu sau đó không biết sao mà ngủ mất.
Cứ vậy mà đánh một giấc ngon lành không mộng mị, thế cho nên ngày hôm sau thời điểm suy nghĩ lại mà sợ hãi không thôi, nếu nữ quỷ kia nhân lúc cô ngủ mà động thủ, chính mình sợ là chết như thế nào cũng không biết, thật cảm tạ đối phương đã tha cho cái mạng nhỏ bé này của cô!
"Chị gái này, cô còn ở đây sao? Buổi sáng muốn ăn cái gì? Sữa đậu nành, bánh quẩy, hay vẫn là bánh bao cùng cháo? Đồ ăn nay vẫn là bánh bao thịt?" Cô đối với kia nữ quỷ kia rụt rè dò hỏi.
Nữ quỷ kia sáng sớm đã rời giường, lúc này đang ở trong phòng khách nằm trên sô pha thích ý mở TV xem tin tức buổi sáng.
Cho nên Trương Nhược Ngư đến phòng khách đã hoảng sợ không thôi nhưng với tâm lý từ lâu đã bị đã kích đến chai lỳ như cô thì tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, vấn đề bữa sáng lại hỏi một lần.
Nữ quỷ ngồi ở chỗ kia, nhàn nhạt trả lời: "Cái gì cũng được."
Nữ quỷ này rốt cuộc đã chịu nói chuyện, thanh âm thế nhưng còn rất êm tai ——thật ra thì ngày hôm qua nữ quỷ này cũng đã cất tiếng, chỉ là Trương Nhược Ngư lúc ấy quá khẩn trương sợ hãi, không chú ý tới.
"Được, tôi đây liền đi xuống mua, ngài chờ một lát." Vì sống sót, Trương Nhược Ngư thậm chí còn dùng kính ngữ.
Quỷ tỷ tỷ nói cái gì cũng được, cô liền đem bữa sáng của mấy cửa hàng thức ăn mua hết, còn mua ít nhất mỗi thứ ba phần.
Về đến nhà, cô ngồi ở sô pha trong phòng khách, trơ mắt nhìn bữa sáng mua trở về trong nháy mắt như bị không khí ăn mất, việc này cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng sao có thể xem như chuyện bình thường mà không khϊếp sợ cho được.
Bất quá nữ quỷ này ăn cũng thực ưu nhã, đúng vậy dù không nhìn thấy được bộ dáng nữ quỷ nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy cô ta ăn rất nhãn nhặn.
Quỷ ăn trong chốc lát đã ngừng lại, Trương Nhược Ngư vội vàng nói: "Quỷ tỷ tỷ, à không, tỷ tỷ, chúng ta hòa thuận ở chung được không?"
Hòa thuận ở chung sao? Nữ quỷ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nghĩ đến người trước mắt này không thấy mình, liền nói: "Được a, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu."
"Được!" Trương Nhược Ngư kích động đáp, nghĩ nghĩ lại nói: "Đúng rồi tôi gọi là Trương Nhược Ngư, tỷ tỷ ngài xưng hô như thế nào?"
Kêu tỷ tỷ thì cũng được thôi nhưng tốt nhất vẫn là nên biết đối phương tên họ là gì đi?
Rõ ràng đây là vấn đề rất đơn giản, nữ quỷ lại là nhíu lại mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không chắc chắn trả lời: "Tống Yên Yên, cô đừng gọi tôi là tỷ tỷ, cũng đừng nói " ngài ", kêu tôi Yên Yên là được."
Lời quỷ nói Trương Nhược Ngư đương nhiên nghe, lập tức gật đầu, "Được, Yên Yên, ngài. . . À không, tên của cô thật là dễ nghe."
"Cô. . ." Tống Yên Yên có chút do dự mà mở miệng.
"Cái gì?" Trương Nhược Ngư ngồi ở trên sô pha, thực ngoan ngoãn hỏi.
"Hương vị không tồi, tôi có thể ăn thêm được không?" Tống Yên Yên nói, chậm rãi tiếp cận.
“A? Ăn? Như thế nào ăn? Được. . . Được . . ." Nghĩ đến tối hôm qua vừa hôn môi , Trương Nhược Ngư đáp ứng ngày, bất quá khuôn mặt nhỏ lại nóng lên cô là đang rất thẹn thùng —— nghĩ đến việc mấy ngày trước bị nữ quỷ này hôn đến đồ vật phía dưới cứng lên, cô sao có thể không ngại.
Nhưng cô cũng mau đánh tan cái thẹn thùng đấy, nữ quỷ này, giờ đã biết tên là Yên Yên, cư nhiên bò lại gần đây duỗi tay cởi đi áo cúc áo sơmi của cô, thực mau đã cởi hết hai cúc trên cùng.
Rồi sau đó, đôi môi mềm mại đầy đặn hơi lành lạnh dán lên trên cổ cô mà liếʍ liếʍ, cắn cắn nhẹ lên da thịt có phần run rẫy, cô ta như đang liếʍ mυ'ŧ thử hương vị đồ ăn trước khi một ngụm nuốt sạch.
Trương Nhược Ngư lúc này sợ hãi đến ngừng hô hấp, còn tưởng nữ quỷ này đang cắn nuốt da thịt trên cổ cô nhưng đến một lúc sau việc đáng sợ đó may là không xảy ra, cô ta đơn giản chỉ là liếʍ mυ'ŧ lên da thịt cô nói đúng hơn thì chính là đang hôn lên cổ cô thôi.
Cô hơi chút thả lỏng một ít, ngồi ngay ngắn tại chỗ, tùy ý để nữ quỷ Yên Yên này càn rỡ.
Thấy bộ dáng này của cô, Tống Yên Yên khóe môi khẽ nhếch, thân mình mềm mại ở trên người cô dính chặt cọ sát càng lợi hại hơn, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ mỹ vị trên cổ, sau đó lại không tiếng động dịch xuống bên xương quai xanh, hương vị thật sự rất đặc biệt, làm nữ quỷ Tống Yên Yên đã có chút trầm mê. Không biết đây là phúc hay là họa của Trương Nhược Ngư nhưng trước mắt cô cũng không thấy mấy việc này có điểm gì phản cảm thậm trí là khá tận hưởng nó.