Nghe nói căn phòng này bị đồn là có quỷ, nhưng Trương Nhược Ngư vẫn cố chấp dọn đến, bởi vì căn phòng này một tháng chỉ thu mấy trăm tệ tiền thuê nhà.
Hai phòng ngủ một phòng khách, lại có thêm nhà bếp và ban công, đồ dùng thiết yếu cũng đều có sẵn, trang hoàng cũng không tệ lắm, vậy mà phòng này chỉ thu mấy trăm tệ, quả thực chính là đang làm từ thiện.
Có chỗ này nào giống bị quỷ ám? Trương Nhược Ngư cảm thấy mấy lời đồn này quá bậy bạ, bây giờ đã là năm 2022 rồi mà sao vẫn có người còn mê tín như vậy?
Nếu thật sự có quỷ. . . Không, không có khả năng.
Cho nên ngày đầu tiên cô cũng không cần mua thêm đồ gì đến, chỉ vất vả đem phòng dọn dẹp sạch sẽ, làm xong thì đi tắm rửa, nằm lên chiếc giường mềm mại rồi đánh một giấc ngon lành.
Đến đêm, trong căn phòng đáng lẽ chỉ có mỗi Trương Nhược Ngư vậy mà lại vang lên tiếng bước chân âm trầm, thậm chí còn thấp thoáng thấy được một tà áo trắng, tóc dài phiêu phiêu, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt cô ta dán sát vào cạnh giường Trương Nhược Ngư, rất có hứng thú mà nhìn cô, đương nhiên Trương Nhược Ngư đang say giấc nồng làm sao thấy được cảnh tượng kinh hoàng này.
Cũng ngay ngày hôm sau cô liền phát hiện thấy có điều không thích hợp, trên bàn sách có quả táo bị cắn thành hình một cái miệng nhỏ, đây là có chuyện gì? Nơi này có kẻ đột nhập sao?
Trương Nhược Ngư hơi hơi nhíu mày, đối với việc này, cô rất để ý.
Cho nên ngày kế tiếp, cô liền đem từng ngóc ngách căn phòng tìm kiếm lại một phen, đáng tiếc không có thu hoạch gì.
Cô gái đêm qua hiện tại đang ngồi ở trên bàn sách nhìn cô đang vô cùng bận rộn, có chút nhàm chán cầm lấy quả táo gặm cắn gần hết tiện tay đem nó ném đi.
Trương Nhược Ngư đang muốn đi rửa tay, lại nghe tiếng động, lập tức quay đầu xem. Chỉ thấy quả táo đáng lẽ phải ở trên bàn nay lại không thấy đâu cả, đi đến kiểm tra liền thấy quả táo từ khi nào đã nằm gọn trong thùng rác, trên quả còn có thêm vết răng như vừa cắn xong.
Nhưng nơi này trừ bỏ cô ra thì không có người khác, đây là chuyện gì đây? Trương Nhược Ngư lập tức nghĩ đến tin đồn căn phòng này có quỷ, chẳng lẽ là sự thật? Hay là chính mình sinh ra ảo giác?
"Ai, ai đang ở nơi đó?" Cô đột nhiên lạnh cả sống lưng, nhẹ nhàng hỏi.
Cô gái kia vẫn như cũ ngồi ở trên bàn sách, bất quá Trương Nhược Ngư nhìn không thấy, cặp mắt đẹp của cô ta vẫn nhìn cô từ nãy đến giờ, đôi chân nhỏ trơn bóng đá nhẹ lên chiếc ghế dựa trước mặt. Ghế dựa lập tức phát ra một chút thanh âm, Trương Nhược Ngư sợ tới mức thân thể giật bắn, trừng lớn đôi mắt nhìn chiếc ghế dựa, khϊếp sợ vô cùng.
Nơi này quả nhiên có quỷ, hơn nữa ban ngày ban mặt cũng xuất hiện, lúc này con quỷ đó còn thật sự ở ngay cạnh cô, nói không chừng con quỷ này vô cùng tàn ác đang nhe răng trợn mắt mà nhìn chằm chằm cô, tùy thời chuẩn bị đem cô dọa chết.
Này phải làm sao bây giờ? Chạy sao? Chạy khỏi căn phòng? Mới vừa giao một năm tiền thuê nhà! Người môi giới có khả năng sẽ trả lại tiền thuê không a?!
"Chị gái này, hay là anh trai, chúng ta ở chỗ này ai lo thân nấy, không quấy rầy lẫn nhau có được không?" Cô cùng tên quỷ không thấy được bàn bạc thương lượng.
Cô gái kia nghịch ngợm mà dẩu dẩu cái miệng nhỏ, không đáp lời, dùng hành động trực tiếp lên giường nằm, về sau, một chút động tĩnh cũng không có.
Trương Nhược Ngư cho rằng con quỷ này đồng ý, nhưng căn phòng này thật sự có quỷ, chuyện này cô hơi có chút không thể tiếp thu được, nhưng vẻ mặt lại chẳng có gì gọi là hoảng sợ, đơn giản rửa mặt trang điểm một phen, liền đi ra cửa ăn bữa sáng.
Ăn qua bữa sáng, liền nghĩ đến trong nhà có quỷ cô còn có cái gan quay lại sao, nên đành đi công viên nhìn mấy bác trai bác gái tập thể dục càng tốt hơn.
Thẳng đến khi đã đến giờ cơm trưa, cô cũng không thể không trở về, mới chậm rì rì hướng đường về nhà.
May mà lúc sau trở về con quỷ kia một chút hành động đều không có, cô thậm chí hoài nghi lúc sáng có phải mình còn ngủ mớ, căn phòng này làm gì có quỷ. Cô cứ vậy an nhàn ở trong nhà đến 8 giờ tối, duỗi người một chút liền thấy có chút đói bụng. Lười phải ra đường, liền đặt cơm hộp về, rồi sau đó một bên xem phim một bên chờ cơm hộp đến.
Trên giường, cô gái kia bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, xoa xoa đôi mắt, xuống giường đi ra ngoài.
Ở bên ngoài phòng khách tìm được mùi thơm của đồ ăn, nhìn Trương Nhược Ngư bên cạnh một cái, cô ta cũng ngồi lên trên sô pha, tự nhiên như ruồi mà cầm lấy chiếc đũa, gắp thức ăn.
Trương Nhược Ngư nhìn không thấy cô ta, nhưng lại nhìn thấy cái đũa đang lơ lửng đang gắp thức ăn lia lịa, cô hoảng sợ vô cùng, đầu óc nóng lên không biết suy nghĩ sao mà lại vươn tay chộp lấy cái đũa lơ lửng kia.
Không ngờ lại nắm được một bàn tay non mềm, lạnh lạnh, nhưng vẫn như cũ cái gì cũng nhìn không thấy.
Động tác cô cứng đờ, cuống quít buông tay, đối diện không khí mà cất lời, giọng nói gượng gạo: "Đại... đại ca,...ngươi thích ăn cái này? Ngươi cứ việc ăn, đừng khách khí."