Xuyên Nhanh: Tiểu Đáng Thương Bị Các Lão Đại Quyển Dưỡng

Quyển 1 - Chương 4: Tự an ủi, bị phát hiện song tính

Nghiêm Tiêu cũng không biết, không thể hiểu tại sao hắn lại mang thiếu niên này về phòng mình. Hắn cảm thấy sự việc đêm nay đã vượt qua giới hạn trước giờ của hắn.

Mà thiếu niên làm hắn thay đổi nguyên tắc, lúc này đang cố gắng cuộn tròn chính mình thành viên cầu nho nhỏ, hai mắt hoảng sợ trừng lớn cảnh giác nhìn hắn.

Từ gương mặt đến cổ của Đường Tiểu Đường đều đỏ bừng, ánh mắt cũng khác thường ngày, có thể thấy được mắt cậu đang mất dần tiêu cự, sâu chuỗi cuộc nói chuyện vừa rồi nghe được, hắn biết rõ thuốc này là thuốc gì

“Ô ô……”

Trong miệng Đường Tiểu Đường nhịn không được phát ra một tia rêи ɾỉ, sau đó giống như phản ứng lại, chỉ thấy cậu vội vàng dùng hai ngón tay nhỏ che kín miệng mình: “Xin, xin lỗi.”

Thiếu niên hẳn là sợ quấy rầy hắn, nhỏ giọng nói xin lỗi.

Nhưng mà, hành vi như vậy lại làm nam nhân khịt mũi coi thường.

Thật đúng là một kẻ tính tình yếu đuối, cũng thật là không hiểu sao bản thân hắn lại vì kẻ như vậy mà vi phạm nguyên tắc bản thân luôn tuân thủ.

Nghiêm Tiêu nhíu nhíu mày, không thèm liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đường một cái, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Hắn nghĩ, chính là hắn thật sự trúng tà đi?

Còn chưa đến thang máy, Nghiêm Tiêu liền dừng lại, hắn quên không cầm lấy điện thoại.

Nghiêm Tiêu cau mày một lần nữa trở lại phòng, hắn chỉ định lấy điện thoại rồi rời đi luôn.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy tình hình bên trong phòng, cả người hắn hoàn toàn ngây ngẩn.

Lúc này Đường Tiểu Đường vẫn cuộn tròn trong một góc.

Nhưng mà, quần đã cởi tới tận đầu gối, lộ ra hai cẳng chân thon dài vừa thẳng, vừa trắng nõn bóng loáng, rõ ràng là đàn ông, lại không thấy cọng lông chân nào, lại càng giống đàn bà hơn!

Mà tiểu gia hỏa nhìn giống nữ nhân, lúc này đang cúi đầu, cắn môi, đôi tay nhỏ không ngừng xoa bóp căn đồ vật nho nhỏ giữa hai chân, thật là rất nhỏ. Nghiêm Tiêu cảm thấy, nhiều lắm cũng chính bằng một phần mười của hắn.

Nhưng căn vật nhỏ kia lại vô cùng tinh xảo, trắng nõn sạch sẽ, không có gân xanh dữ tợn như các nam nhân khác, mặt trên cũng sạch sẽ, một chút âm mao đều không có.

Nghiêm Tiêu trầm mặc nhìn Đường Tiểu Đường thủ da^ʍ, không phát ra một chút thanh âm.

Không biết vì sao.

Nghiêm Tiêu cảm thấy căn dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ bị xoa bóp đến run rẩy, thế mà có chút đáng yêu.

Đáng yêu?

Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Nghiêm Tiêu vội vàng xoa tan suy nghĩ trong đầu tiếp tục dời đi.

Điện thoại hắn đang đặt trên bàn, chỉ cần đi qua, hắn liền có thể trực tiếp cầm lấy rồi rời đi.

Cũng không biết vì cái gì, Nghiêm Tiêu vẫn không di chuyển, vẫn như cũ đứng yên một chỗ nhìn thiếu niên kia ở trong góc tường nỗ lực giải quyết dược tính trong người.

Nhưng thiếu niên hiển nhiên là tay mơ, dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ đều bị cậu thô lỗ xoa bóp đến ửng đỏ, cũng đều không thể phát tiết ra được.

Đường Tiểu Đường đáng thương mà khóc thút tha thút thít, nước mắt rơi xuống gương mặt nhỏ, rồi roi xuống thảm trải mặt đất.

Nam nhân trong lòng cười nhạt.

Thật đúng là vô dụng, ngay cả tự an ủi đều không làm được?

Nhưng nam nhân lại hoàn toàn không có ý định đi lên hỗ, vẫn như cũ bất động thanh sắc nhìn cậu.

Con ngươi của nam nhân đột nhiên co rụt lại.

Chỉ thấy thiếu niên đem dươиɠ ѵậŧ đẩy ra, phát hiện cậu ta không có bộ phận trứng. Ngược lại là xuất hiện tiểu âʍ ɦộ dưới hạ thể nữ nhân!

Hóa ra cậu ta là người song tính!