Đường Thiệu Ngôn nhìn ấn ký trăng lưỡi liềm hơi đỏ lên, không nhịn được phỏng đoán, có phải đợi sau khi ấn ký trăng lưỡi liềm hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, cậu có thể trở về giới Tu Chân hay không?
Dựa vào quan sát của cậu, mỗi lần ấn ký trăng lưỡi liềm thay đổi màu sắc, đều là sau khi cậu dùng linh thiện rồi hấp thu và luyện hóa linh khí trong đó thành linh lực của mình.
Như vậy liệu cậu có thể nhận định rằng, ở thế giới này, cậu lợi dụng linh lực của bản thân kích phát linh khí ẩn chứa bên trong nguyên liệu nấu ăn bình thường, sau đó chế biến thành linh thiện, ăn vào và luyện hóa, như vậy sẽ có khả năng khiến ấn ký trăng lưỡi liềm chuyển thành màu đỏ?
Một khi ấn ký trăng lưỡi liềm chuyển thành màu đỏ, rất có khả năng cậu sẽ có thể trở lại giới Tu Chân. Bây giờ cậu chỉ nắm giữ chút ít vặt vãnh của việc chế biến linh thiện, vậy mà đã khiến cậu thu được lợi ích không nhỏ, nếu như về sau cậu nắm giữ phương pháp chế biến thang dược có hiệu quả đặc biệt kia, có phải cậu sẽ có thể chữa khỏi bệnh tim cho chú?
Còn cả Hồi Xuân quả kia nữa, cậu đã thương nặng sắp chết mà cũng có thể cứu sống hoàn hảo không chút tổn thương, như vậy hẳn cũng sẽ có tác dụng với bệnh tim của chú nhỉ? Nếu như cậu có thể trở lại giới Tu Chân, phải nghĩ cách kiếm một Hồi Xuân quả mang về cho chú mới được.
Đường Thiệu Ngôn lăn qua lộn lại trên giường suy nghĩ hồi lâu, quyết định bắt đầu từ ngày mai thử nghiệm. Chờ trăng lưỡi liềm chuyển thành màu đỏ, có thể trở lại giới Tu Chân là tốt nhất, mà cho dù không thể quay về, cậu cũng có thể tiếp tục tu luyện Vũ Linh quyết, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn giới Tu Chân bên kia không ít.
Trước khi ngủ, Đường Thiệu Ngôn chuẩn bị thay băng gạc cho vết thương trên cánh tay, lại phát hiện vết thương đã bắt đầu kết vảy.
Cậu nhớ rõ lúc ấy vì để trông giống y như thật, một dao kia cậu rạch rất ác, mặc dù không tổn thương cơ bắp, nhưng vẫn phải khâu chừng mười mũi. Bình thường vết thương thế này cần hơn mười ngày mới có thể khép lại, cử động mạnh chút thôi là đã sợ vết thương vỡ ra rồi, lại không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nó đã bắt đầu kết vảy.
Rõ ràng lúc cậu tắm rửa, miệng vết thương vẫn còn đau lâm râm, nhưng hình như sau khi ăn cơm tối xong thì không còn cảm thấy đau nữa. Liệu có phải… có liên quan đến bát Thịt kho tàu đã được cậu dùng linh lực kích phát kia?
Cho dù như thế nào, ngày mai cũng phải tiếp tục làm linh thiện để xác nhận lại suy đoán của chính mình.
Bên kia, lần đầu tiên Đường Hoài có một giấc ngủ ngon nhất trong nhiều năm qua. Y mắc bệnh ở động mạch vành, bởi vì dễ bị hoảng hốt hụt hơi, cho nên buổi tối đều ngủ không yên ổn, thỉnh thoảng sẽ bị bừng tỉnh hoặc gặp ác mộng, nhưng hôm nay y lại ngủ một giấc đến tận hừng đông. Chờ y ngủ dậy, Đường Thiệu Ngôn đã nấu xong bữa sáng.
“Chú, chú dậy rồi à? Mau đi rửa mặt rồi ăn cơm!” Đường Thiệu Ngôn bưng nồi đất nóng hổi ra.
“Sao dậy sớm vậy? Lại làm món ngon gì cho chú ăn thế?” Đường Hoài tò mò hỏi.
Đường Thiệu Ngôn mỉm cười mở nắp nồi ra, lộ ra cháo gạo nếp lúa mỳ tỏa ra mùi thơm dìu dịu.
Đường Hoài vừa nhìn đã biết món cháo thanh đạm ngọt nhẹ này là đặc biệt chuẩn bị cho mình, gạo nếp vị ngọt, còn có tác dụng bổ trung ích khí và kiện tỳ vị, phối hợp với lúa mì dưỡng tâm an thần, vô cùng thích hợp với người thường xuyên mất ngủ, hụt hơi và khó thở như y ăn.
Cháo lúa mì thêm gạo nếp được ninh trong thời gian dài trở nên đặc sánh, Đường Thiệu Ngôn còn cố ý cho thêm một ít táo đỏ đã thái lát, tựa như điểm thêm màu đỏ tươi đẹp cho bức tranh chỉ một màu trắng thuần, nhưng chỉ như vậy đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ được cơn thèm ăn của y.
Đường Hoài vừa cảm động lại vừa kiêu ngạo. Cảm động vì hiểu chuyện và chu đáo của cháu trai, kiêu ngạo vì tay nghề nấu ăn và hiểu biết về dược lý của cậu. Anh cả chị dâu ở trên trời có linh, chắc hẳn sẽ cảm thấy yên tâm.
Chờ đến khi Đường Hoài rửa mặt xong đi ra, đã thấy Đường Thiệu Ngôn bưng một đĩa thức ăn thơm lừng tới.
“Đây là...?”
“Đây là Su su nấu thịt, rất thích hợp ăn với cháo.” Đường Thiệu Ngôn cười nói, đây là đồ ăn cậu đặc biệt chuẩn bị cho Đường Hoài, su su giòn ngọt, có hiệu quả kiểm soát huyết áp rất tốt, là rau củ vô cùng thích hợp với người bị bệnh tim.
“Cháu ngoan, cháu chu đáo quá.” Đường Hoài mỉm cười cầm đũa bắt đầu ăn.