Nhìn Thấy Thanh Máu Ta Liền Vô Địch

Chương 16: Sự Bất Lực Của Người Nghèo

“Lý Sinh ca, các ngươi học võ công ở đâu thế?”

Tô An Lâm hỏi.

Lý Sinh cười nói:

“Thế nào? Ngươi muốn học à?”

Tô An Lâm đáp:

“Đúng vậy, lần này đi áp tiêu ta thấy các ngươi ai nấy đều có võ phòng thân, ta cũng muốn học.”

“Ngươi muốn học cũng được, võ quán trong thành rất nhiều nhưng nổi tiếng cũng chỉ có mấy chỗ, tất nhiên những nơi đó thu học phí rất đắt.”

“Đại khái cần khoảng bao nhiêu tiền?”

Lý Sinh nhìn thoáng qua Tô An Lâm, phát hiện đối phương rất nghiêm túc, hắn cũng nghiêm nghị nói:

“Trong thành có khoảng hơn ba mươi võ quán, trong đó mười mấy chỗ đều là tạp nham, thật sự lợi hại chỉ có mười ba võ quán lớn, mỗi một võ quán đều có một đến hai công pháp để trấn quán, nếu có thể học được một loại vậy thì lợi hại rồi.”

“Lý Sinh ca có nơi nào để giới thiệu không?”

“Cũng có đấy, chỗ đó có mối quan hệ khá tốt với tiêu cục chúng ta, là võ quán Đại Lực. Ưu điểm là sau lưng quán chủ của võ quán không có thế lực, không che giấu riêng, sau khi ngươi học xong sẽ không quản ngươi đi con đường nào. Khuyết điểm là có thể hơi thiếu tài nguyên.”

Lúc Lý Sinh nói chuyện cũng đã đi đến phía sau tửu lâu, sau khi đưa cương ngựa cho tên sai vặt xong lại tiếp tục lên tiếng:

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngươi không có năng khiếu đến võ quán có bối cảnh cũng vô ích, họ sẽ không đưa tài nguyên cho ngươi. Hơn nữa thấy thực lực của ngươi sẽ nghĩ cách để ngươi gia nhập vào thế lực của bọn hắn, nếu ngươi không gia nhập người ta sẽ không dạy mấy thứ hay ho cho ngươi.”

Tô An Lâm gật đầu, âm thầm nhớ kỹ võ quán Đại Lực. Ưu điểm là không giấu riêng, mặc kệ ngươi đi hay ở. Khuyết điểm là thiếu tài nguyên.

“Lý Sinh ca, võ quán Đại Lực cần bao nhiêu ngân lượng?”

“Ba tháng đầu cộng lại khoảng ba mươi lượng, trong vòng ba tháng có tiến bộ sẽ xem tình huống mà quyết định. Cụ thể thế nào ta cũng không rõ, trước đây nhà ta cũng không giàu có gì, ta đi theo đầu lĩnh học một vài chiêu thức.”

Lý Sinh nói rồi có chút buồn phiền:

“Bây giờ ta đã hai mươi sáu, qua khỏi độ tuổi học võ từ lâu, hầy, cũng tại cha ta năm đó thua mất vài mẫu ruộng, nếu không đưa ta đi học võ nói không chừng ta đã trở thành tông sư rồi.”

Tô An Lâm đồng ý gật đầu:

“Đúng vậy đúng vậy, đáng tiếc.”

“Đầu lĩnh nói ta là người thích hợp luyện võ, hầy...”

Trong tiếng than thở tràn ngập sự bất lực của người nghèo khổ.

“Ba mươi lượng.”

Tô An Lâm đi theo Lý Sinh vào tửu lâu, trong lòng âm thầm chuẩn bị. Luyện võ được công nhận là chuyện phải làm càng sớm càng tốt, nếu chậm trễ xương cốt đã thành hình, khí huyết suy yếu, rất khó đạt được thành tựu. Bây giờ hắn đã mười bảy, tuy hơi muộn một chút nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn. Quan trọng là hắn có điểm thuộc tính có thể tăng thêm điểm tu luyện.

Tiến vào tầng hai của tửu lâu, có khoảng ba bàn. Một bàn là thuộc hạ áp tiêu của Thiết Văn Đảm, hai bàn còn lại là hảo hữu của Thiết Văn Đảm, có thể nhìn ra ở đây Thiết Văn Đảm có rất nhiều bằng hữu.

“Đại ca, Tô An Lâm đến rồi.”

Lý Sinh bước đến bàn trong cùng. Thiết Văn Đảm ngồi bên trong, thân hình cường tráng, giữa thắt lưng giắt một thanh đoản đao, mặt mày hồng hào đang chậm rãi trò chuyện với đám bằng hữu, nói đến cử chỉ lẳиɠ ɭơ của người có tướng mạo xinh đẹp trong xuân viện, khiến nhóm người cười lớn.

“Tô An Lâm đến rồi à, ngồi đi.”

Thiết Văn Đảm đứng dậy, giới thiệu với mọi người:

“Đây là Tô huynh đệ, lần này áp tiêu đã lập được công lớn.”

Nhóm người chào hỏi.

Thiết Văn Đảm nói:

“Tô An Lâm, ngồi ở đây đi.”

“Thiết đại ca khách sáo rồi, ta ngồi bên cạnh Lý Sinh là được.”

Người ngồi bên cạnh Thiết Văn Đảm đều là kẻ có võ nghệ cao cường, thân phận tôn quý. Bản thân hắn địa vị thấp bé không cùng một loại người với họ, không muốn ngồi đó rồi ngượng ngập.

Thiết Văn Đảm không ép buộc, ai nấy đều người trải đời, hiểu được sự lo lắng của Tô An Lâm. Sau khi nói vài câu khách sáo, Tô An Lâm bèn ngồi xuống, hắn vừa nhìn thoáng qua, Tôn Hắc không có ở đây.

Rất nhanh đã khai tiệc, Tô An Lâm không uống rượu chỉ uống nước trà. Trong bữa tiệc mọi người đều trò chuyện, chúc mừng Thiết Văn Đảm lần này phát tài lớn. Có điều mọi người rất thông minh không hề nói chuyện cuối cùng Tô An Lâm đã gϊếŧ Yêu Phong Tử. Điều đó khiến Tô An Lâm thở phào nhẹ nhõm, có vài việc trong lòng mọi người biết là được rồi, nếu nói ra e rằng Thiết Văn Đảm sẽ không vui, thế này rất tốt.

Dùng bữa khoảng hơn hai canh giờ, bàn của Tô An Lâm ăn nhanh nhất, mọi người rất hiểu chuyện nói lời cáo từ. Tô An Lâm chào hỏi Thiết Văn Đảm xong cũng ra ngoài trước. Vừa xuống dưới lầu, không ngờ Lý Sinh đã đuổi theo:

“An Lâm.”

“Lý Sinh ca.”

“Vừa nãy đầu lĩnh len lén nói với ta, bảo ngươi sắp tới chuẩn bị một chút phải ra ngoài áp tiêu, lần này cho ngươi hai lượng, làm tốt sẽ tăng sau.”