Nhìn Thấy Thanh Máu Ta Liền Vô Địch

Chương 6: Cái Gì Cũng Có Thể Bỏ Nhưng...

Cái gì mà làm xà phòng thơm, làm pha lê, làm thuốc súng, thậm chí ngay cả phân bón tưới ruộng cũng suy nghĩ qua một lần.

Cuối cùng hắn phát hiện, hắn hình như cái gì cũng không biết.

Ngay cả thơ từ ca phú cũng đã quên gần hết, chỉ còn nhớ rõ hai câu.

"Nga nga nga" cùng với "Hai đôi giày trên mặt đất", không phải, là "Đầu giường ánh trăng rọi", sau đó là "Hai đôi giày trên mặt đất".

"Haiz, nếu biết sớm thì mình phải đọc trước mấy bài thơ, nói không chừng còn có thể kiếm được cái danh tài ba..."

Tô An Lâm cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng nghĩ lại cũng không còn biện pháp gì khóc.

Kiếp trước hắn một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tung hoành ở thương giới, sao đó có thể cưỡi lên người con gái rượu của ông chủ, làm gì nghĩ đến chuyện đọc sách nữa.

Hiện tại thì hay rồi, đã không còn kịp nữa rồi.

"Con gái ông chủ lầm ta rồi…”

Cuối cùng họ cũng vào thành. Thiết Văn Đảm nhìn lướt qua Tô An Lâm ở cách đó không xa.

Tô An Lâm đang cưỡi ngựa, có vẻ như hắn cố tình cưỡi chậm lại.

Thiết Văn Đảm nghiêng người, lật quần bên hông ra. Trong cùng của quần là một cái qυầи ɭóŧ có chút ngả vàng, hơi có mùi.

Phía trước qυầи ɭóŧ có một tầng túi, Thiết Văn Đảm móc ra từ trong túi một cái hầu bao, lấy ra mười lượng bạc.

Đi ra ngoài, dù là cao thủ thì cũng phải biết giữ kỹ tài sản của mình, cho nên hắn đặt bạc ở chỗ an toàn nhất. Cái qυầи ɭóŧ này là do nương tử may cho hắn, lúc ra cửa, nương tử đã dặn đi dặn lại, phải bảo vệ tốt qυầи ɭóŧ.

Cái gì cũng có thể bỏ nhưng qυầи ɭóŧ không thể bỏ.

Bởi vậy phần lớn thời gian, dù là vào khách sạn, hắn cũng không cởϊ qυầи ra. Đương nhiên sẽ có hơi í ẹ, nhưng nương tử nói í ẹ thì mới tốt, mới có thể lúc nào cũng nhắc cho hắn là bạc chưa mất.

Trong ví chỉ còn lại tầm mười lượng bạc. Thiết Văn Đảm suy nghĩ một lúc.

Lần này gϊếŧ được Yêu Phong Tử, chỉ cần đưa đầu Yêu Phong Tử lên thì sẽ lấy được một trăm lượng bạc treo thưởng. So với chuyến mua bán lần này còn lời hơn.

Dù nói Yêu Phong Tử do hắn đánh bị thương là chủ yếu, nhưng người cuối cùng gϊếŧ chết Yêu Phong Tử vẫn là Tô An Lâm. Nếu không có hắn thì Yêu Phong Tử đã chết rồi, bọn hắn cũng không phát hiện ra, sẽ bỏ qua thi thể.

Hắn là người trong giang hồ thưởng phạt phân minh, sẽ không tham lam. Nếu không áp tiêu bọn hắn sao có thể lăn lộn bên ngoài được. Hắn cầm lấy mười lượng bạc, đã cảm thấy rất không tệ rồi.

Trong đầu lập tức nhớ tới lời nương tử nói, muốn tìm tiểu thϊếp cho hắn. Nương tử khôn khéo hiểu lòng người, hắn không thể phụ ý tốt của nương tử. Hừm, trong nhà nhiều thêm cái miệng nhỏ, sau này chi tiêu sẽ lớn hơn, trả về hai lượng bạc.

Hắn cảm thấy tám lượng cũng không tệ, hắn đột nhiên nhớ đến lần này đã thiệt hại hai thanh đao, tiêu cục còn phải bổ sung thêm hai thanh đao nữa, chi tiêu lớn. Hắn lại trả về hai lượng bạc nữa.

Còn sáu lượng, rất tốt.

Hắn lại nhớ đến một chuyện nữa, tiểu nương tử bên Nghi Xuân lâu đã lâu rồi không đến ôm, mình phải để lại chút tiền riêng đi quan tâm người ta chứ. Người ta đáng thương vậy mà… Ừm, lại trả về một lượng bạc.

Cân nhắc một lúc, chợt nhớ chuyện hắn đã đồng ý với mọi người, còn phải mời khách ăn cơm.

Thiết Văn Đảm vô thức cầm lấy một lượng bạc nữa… Nhưng hắn cảm thấy, không thể ít hơn được. Nếu ít hơn thì hắn sẽ cắn rứt lương tâm.

Dùng một tấm vải gói chặt lại xong, Thiết Văn Đảm xuống ngựa, đi đến trước mặt Tô An Lâm.

“Thiết sư phụ!”

Thấy Thiết Văn Đảm tới, Tô An Lâm trở nên kích động, hắn biết là đưa bạc tới.

“Tô An Lâm, ở đây có năm lượng bạc.”

Thiết Văn Đảm ngó nghiêng xung quanh, rồi lặng lẽ đưa một tấm vải cho Tô An Lâm.

Tô An Lâm ước lượng, trong lòng kích động. Phí tổn lần xuất hành này của hắn là một lượng bạc. Thiết Văn Đảm trực tiếp cho hắn năm lượng, dư ra xem như là ban thưởng, thế là đã rất tốt rồi.

Tất nhiên Tô An Lâm không chê ít, vào lúc này mà Thiết Văn Đảm làm vậy đã trượng nghĩa lắm rồi.

“Cảm ơn thủ lĩnh, sau này có việc thì có thể tìm ta.”

“Được, cất tiền cẩn thận, đừng để lộ tiền ra ngoài.”

“Ừm được.”

Thiết Văn Đảm nhắn nhủ thêm mấy câu rồi đi qua bên kia tìm những người hỗ trợ khác, mỗi người một lượng bạc. Bạc này là cho vận chuyển, những người có chút vũ lực như võ sư, hiển nhiên không có giá tiền này. Cái này phải sau khi về đến tiêu cục rồi tính tiếp.

Thiết Văn Đảm tạm biệt họ, thúc ngựa rời đi.

Trước tiên Tô An Lâm siết chặt túi vải, trong này có hi vọng của cả nhà hắn. Kỳ quái là bên ngoài túi vải bốc lên một mùi khai.

“Chắc là mồ hôi của Thiết Văn Đảm, đều là tiền vất vả mới kiếm được mà.”

Tiến lên phía trước là nhà của mình rồi, Tô An Lâm vừa tính đi, thì Tôn Hắc cứ như ma vậy, đột nhiên chạy tới.