Nhìn Thấy Thanh Máu Ta Liền Vô Địch

Chương 4: Ký Ức

Đầu tiên hắn không phải là có bản lĩnh đó thật, không bằng lùi lại một bước để lấy một cái ơn tình.

Thiết Văn Đán là người trong giang hồ, có lẽ sau khi xong việc cũng sẽ không bạc đãi hắn.

Thứ hai, hắn quả thật là người đi nhặt đầu, nhưng mà nếu như hắn không ra tay thì Yêu Phong Tử cũng sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều.

Hắn điều chỉnh tâm thái bình tĩnh lại:

"Thiết sư phụ, vậy chúng ta mang thi thể của Yêu Phong Tử về, sau đó ngài lại mang nó đến chỗ của thành chủ."

Người bên cạnh cũng cười phụ họa:

"Lần này đầu lĩnh sắp nổi danh rồi."

"Về sau ai muốn mời đầu lĩnh làm bảo tiêu, thì giá cả cũng phải lấy nhiều hơn một chút."

"Đúng thế đúng thế."

Tô An Lâm nhìn mấy người đang xử lý thi thể của Yêu Phong Tử.

Thi thể này trước kia vẫn là người, còn là một nữ nhân, có điều trên mặt nàng ta toàn là nếp nhăn khô khốc uốn nếp, vẻ mặt đã hoàn toàn vặn vẹo.

Nếu không phải thấy được nội khố và yếm của nàng ta, cùng với hai tòa núi dựng cao lên thì Tô An Lâm cũng không nhận ra nàng ta là nữ nhân.

"Là thứ gì đã biến nàng ta trở thành như vậy?"

Ký ức dần dần sống lại.

Nơi này cũng không phải là một vương triều cổ đại nào đó, mà là thời cổ đại ở một thế giới khác, gọi là Hạ Triều.

Mấy năm nay, Hạ Triều không ngừng xảy ra tai ương, dân đói vật vã khắp nơi.

Năm ngoái phụ thân đi tìm chút đồ ăn, cùng với đồ tể ở trấn trên đi vào núi săn thú, đã biến mất không còn tung tích.

Chỉ có một mình đồ tể trở về, nói là phụ thân hắn mất tích.

Còn cho nhà hắn một miếng thịt to, khuyên bọn họ nén bi thương.

Sau đó, đến cuối năm, mẫu thân đi tìm đồ ăn nên đến chỗ sông bắt cá, bị chết đuối ở trong sông, cũng không trở về được nữa.

Cứ như vậy, cha mẹ hắn đã cùng chết.

Thân thể này cũng gọi là Tô An Lâm.

Trong nhà còn một đại ca, tên là Tô Đại Hổ, cùng với một muội muội.

Tuy rằng Tô Đại Hổ chỉ mới hai mươi tuổi nhưng cũng đã sớm là trụ cột trong gia đình, thường ngày sẽ đi đến bến tàu khuân vác hàng hóa để kiếm sống.

Có điều đã gần sáu ngày nay hắn vẫn chưa trở về.

"Thân thể này thảm quá đi mất!"

Tô An Lâm thầm than thở trong lòng, trước kia hắn cũng nghèo, nhưng mà dù có nghèo thế nào thì cũng vẫn còn được ăn cơm tẻ.

Sau này hắn dựa vào nỗ lực của bản thân cố gắng từng bước một, có phòng có xe có được sổ tiết kiệm trăm vạn, còn sắp sửa cưới được con gái của ông chủ, không ngờ tới lại đi đến chỗ này, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một muội muội.

Lần này hắn đi theo đội bảo tiêu rời nhà đã ba ngày, hắn không ở nhà, cũng không biết là muội muội như thế nào rồi.

Có lẽ là do hắn đang sử dụng thân thể này, Tô An Lâm cũng có tình cảm thân tình với người nhà, rất lo lắng cho bọn họ.

Tô An Lâm đang nhìn thi thể thất thần, bỗng nhiên có một người vỗ vỗ sau lưng hắn.

"Tên tiểu tử Tô gia này, cũng được đấy."

Hắn quay đầu lại, là một người có khuôn mặt hình tam giác, đôi mắt cong thành một cái khe hẹp đang nhìn hắn cười ha ha.

"Tôn Hắc!"

Tô An Lâm nhớ lại người này, sắc mặt trầm xuống.

Người này ở ngay cạnh bên nhà hắn, đi theo một tên lưu manh gọi là Thạch Đầu.

Lúc trước nhà nghèo, đại ca Tô Đại Hổ đã mượn Thạch Đầu ba lượng bạc.

Thấy kỳ hạn đã sắp đến, nhưng đại ca còn chưa có tin tức.

Thạch Đầu đã nói rất nhiều lần rằng, nếu như không thể trả nợ được, vậy phải lấy muội muội của hắn để trả nợ.

Bởi vì không còn biện pháp nào khác cho nên nguyên thân chỉ có thể tìm công việc bảo tiêu lần này, hy vọng kiếm được chút bạc để trả nợ.

"Ngươi được lắm, chờ đến lúc trở về đầu lĩnh nhất định sẽ cho ngươi thứ tốt, đến lúc đó đừng có quên phải trả nợ cho Thạch Đầu đại ca đấy."

"Biết rồi, không cần ngươi phải nhắc nhở."

"Ngươi ấy à, đúng là đồ gỗ mục, đọc sách đến mức choáng váng rồi, Thạch Đầu ca coi trọng muội muội của ngươi, đó là phúc phận của nàng ta, đi theo ngươi còn phải ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn không bằng đi theo Thạch Đầu ca được ăn sung mặc sướиɠ!"

Vẻ mặt Tô An Lâm bình tĩnh: "Để muội muội của ta đi theo Thạch Đầu? Ha ha, đi theo kiếm tiền giúp hắn sao?"

Mấy người phu nhân tiểu thϊếp của Thạch Đầu đều bởi vì nhà nghèo không có tiền trả nợ cho nên mới bắn mình cho hắn.

Sau đó hắn lại bắt phu nhân và tiểu thϊếp của mình tiếp khách, kiếm tiền cho hắn.

Loại chuyện như vậy đã không phải là bí mật, bất kỳ người nào cũng biết cả.

Thậm chí nương tử của tên Tôn Hắc này cũng nằm trong số đó.

"Ngươi đúng là tên đầu gỗ."

"Ngươi nguyện ý bán nương tử của mình là chuyện của ngươi, nhưng ta không nghĩ bị người khác chọc cột sống, chuyện như vậy ta không làm được."

Tô An Lâm hoàn toàn không muốn cho hắn tí mặt mũi nào.