Trước khi phiên tòa cuối cùng được mở ra, bố mẹ của Du Doanh Doanh kéo tay cô lại hỏi: “Doanh Doanh, con thực sự suy nghĩ kĩ chưa? Nếu như con không muốn nói ra sự thật, cũng sẽ không một ai trách con. Bố mẹ có thể đưa con ra nước ngoài, tìm một nơi thích hợp để con làm lại từ đầu.”
Dư Doanh Doanh lắc đầu, nhìn sang Đông Phương Trãi. “Chị luật sư, chị rất giống một người.”
“Nói nhảm, tôi không giống người chả lẽ giống cây?”
Dư Doanh Doanh không quan tâm tới ý mỉa mai bên trong lời nói của Đông Phương Trãi, nói những lời như đang kể chuyện xưa: “Lúc còn du học bên Mỹ, vào kỳ nghỉ hè, nhà trường thường tổ chức các hoạt động từ thiện. Khi đó, tôi tương đối rảnh rỗi, liền đăng ký tham gia. Các bạn khác đều đi những nơi như Pháp, Ý..., tôi lại lựa chọn đến đất nước Nam Phi. Bởi vì lúc đó tính tình tôi khá nóng này, nên nghĩ rằng khi được ngắm nhìn những thảo nguyên bát ngát, nhìn động vật hoang dã tung tăng, tâm trạng mình nhất định sẽ bình ổn trở lại. Khi ấy, người dẫn đội là trợ giảng chuyên nghiệp của chúng tôi, một cô gái trẻ người Nga vô cùng xinh đẹp, có đôi mắt xanh như nước biển vậy. Đất nước Nam Phi rất đẹp, nhưng trong cái đẹp luôn ẩn chứa sự nguy hiểm. Ngày đầu tiên sau khi đặt chân tới đó, giáo viên tại nơi đóng trại đã cảnh báo chúng tôi tuyệt đối không được hoạt động một mình, nhất là vào ban đêm. Thế nhưng có một đêm đột nhiên bị mất điện, nhiệt độ đêm hè Nam Phi khó mà tưởng tượng nổi, chúng tôi có tám người, chị gái trợ giảng nói chúng tôi cứ ở yên đấy, một mình chị ấy sẽ soi đèn pin ra ngoài tìm người quản lý. Hai tiếng đồng hồ sau khi chị ấy rời đi thì có điện trở lại, nhưng không thấy chị ấy trở về. Chúng tôi đi tìm chị ấy, đánh thức mọi người trong khu trại dậy, mọi người cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi đấy.”
Đông Phương Trãi thu hồi vẻ mặt đùa cợt lại, nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của Dư Doanh Doanh.
“Sáng hôm sau, chị ấy trở về với cơ thể chằng chịt vết thương, quần áo trên người cũng bị xé rách, chỉ còn lại chiếc áo hai dây. Bóng tối luôn dung túng cho quỷ dữ ẩn sâu trong tâm trí con người, chúng tôi đều hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng không một ai dám lên tiếng hỏi. Tôi lấy một chiếc áo khoác trong va li của mình khoác lên người chị ấy. Chị ấy miễn cưỡng nở nụ cười với tôi, nói: “Doanh, đi cùng chị tới đồn cảnh sát nhé.” Tôi chứng kiến chị ấy vô cùng bình tĩnh thuật lại mọi chuyện cho cảnh sát nghe, cho cảnh sát nhìn các vết thương trên cơ thể mình, phối hợp với họ làm các loại. kiểm tra. Tôi tận mắt chứng kiến thủ dụng cụ y học bằng sắt lạnh như băng được đưa vào cơ thể chị ấy, tôi cứ nghĩ chị ấy sẽ khóc nhưng không phải. Mọi người cũng hiểu đấy, con gái khi phải khóc vì chuyện này, không phải là vì đau mà là vì bị sỉ nhục. Nhưng chị ấy đã nói với tôi: “Chỉ là chị xui xẻo, gặp phải kẻ xấu, em sẽ chỉ vì mình bị người khác xâm hại mà cảm thấy bị sỉ nhục sao? Đây chẳng qua cũng chỉ là một dạng làm tổn thương tới thân thể theo một cách thức khác, không nhất thiết phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy.” Lúc ấy tôi đã rất sốc, bởi vì tôi hoàn toàn không suy nghĩ được giống như chị ấy, trinh tiết và tấn công tìиɧ ɖu͙© hóa ra lại có thể không liên quan tới nhau. Ngày hôm sau, bạn trai của chị ấy bay đến Nam Phi, anh ấy rất quan tâm tới tình hình sức khỏe của chị ấy, còn cùng chị ấy ở lại Nam Phi cho đến khi kết thúc hoạt động từ thiện. Cuối cùng lúc rời đi, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi sự việc này xảy đến với tôi, tôi rất hoảng loạn, so với bản thân, điều khiến tôi lo lắng hơn cả chính là sẽ khiến bố mình cảm thấy hổ thẹn. Khi bố vì tôi mà ra tay đánh người, tôi biết ông ấy rất yêu tôi, quan tâm tới tôi, không phải bởi vì tôi khiến ông ấy nở mày nở mặt hay bị hủy hoại thanh danh. Mà khi nhìn thấy chị, tôi đột nhiên nhớ tới chị trợ giảng kia. Các chị đã tiếp thêm cho tôi dũng khí, đây kỳ thực cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, không phải sao?"
Mắt Dư Doanh Doanh lấp lánh ánh nước nhìn bọn họ, vô cùng chân thành và tha thiết. Mắt bố mẹ cô cũng đỏ hoe.
Đinh Trường Lạc không kim được ôm lấy cô. “Em nói đúng, không có gì ghê gớm cả!"
Đông Phương Trãi sau khi nghe câu chuyện của Du Doanh Doanh, liền nghĩ tới những lời chất vấn của Chương Nhất Nặc trước đó, tâm trạng có chút bối rối.