Nhắc đến lo lắng, cũng không phải là Văn Ý không lo. Nhất là khi Lục Y Y nói với cô rất nhiều chuyện trong thời kì phụ nữ mang thai thì đàn ông sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, cô lại càng thêm căng thẳng.
Nhìn file mà Thẩm Ôn Đình viết, Văn Ý có chút không yên lòng. Suy nghĩ của cô hỗn loạn, hoàn toàn không binh tĩnh lại được. Mãi đến gần chín giờ, Thẩm Ôn Đình về đến nhà, Văn Ý ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh.
Từ sau khi cô mang thai, cô chưa từng dùng lại nước hoa.
Thẩm Ôn Đình im lặng cởϊ áσ khoác xuống, Văn Ý hơi cúi đầu xuống, cô không nhìn anh.
Bình thường cô nhóc này nói rất nhiều, hôm nay lại im lặng hẳn. Thẩm Ôn Đình bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, anh nâng mặt cô lên hôn, lại bị cô né tránh.
"Sao vậy?"
Văn Ý buồn bực trả lời anh, "Trên người anh có mùi nước hoa."
Thẩm Ôn Đình ngửi thử, anh không ngửi ra gì cả. Sau khi Văn Ý mang thai, khứu giác nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, đó là lý do tại sao trước đây cô lại bị ốm nghén nặng đến vậy.
"Tối nay có tiệc tối, có lẽ là bị dính một ít." Thẩm Ôn Đình giải thích với cô, "Bạch Tiêu cũng ở đó."
Văn Ý cắn môi, cô không mấy vui vẻ, "Vậy có phải cô ta ở bên cạnh anh không?" Nếu không sao lại dính mùi được chứ?
"Chắc là lúc mời rượu." Thẩm Ôn Đình ngậm lấy môi Văn Ý, nhẹ nhàng cắn một cái, giọng nói rất nhỏ, "Anh không uống rượu."
Môi răng anh chỉ có hương trà quen thuộc, khiến người ta rất thích.
Văn Ý bị bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, hồn vía cô muốn bay mất tiêu. Tiếng rung của điện thoại khiến Văn Ý tỉnh táo trở lại, "Lục Y Y nói từ khi em mang thai anh không chạm vào em, chẳng lẽ anh..."
Rõ ràng biết Thẩm Ôn Đình không phải loại đàn ông như vậy, nhưng mà Văn Ý vẫn không nhịn được mà lo lắng. Sau khi mang thai, cảm xúc của cô vẫn luôn được khống chế rất tốt, nhưng cô cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng những chuyện như thế này.
"Không đâu." Thẩm Ôn Đình cắn lên mặt cô một cái để trừng phạt, anh bắt chước dáng vẻ lúc trước của Văn Ý, để lại một dấu vết trên khuôn mặt cô, "Văn Ý, anh chỉ cần một mình em."
Lúc này Văn Ý mới yên lòng, cô cảm nhận được nguồn nhiệt đang đè lên người cô, cô đỏ mặt không thôi, "Lưu manh."
Thẩm Ôn Đình hơi cau mày, anh bất đắc dĩ nói, "Vậy nên em phải ngoan ngoãn một chút."
Sau khi mang thai, dáng người của Văn Ý có da có thịt hơn trước đây, càng thêm quyến rũ.
Từ sau ngày hôm đó, Thẩm Ôn Đình đi đâu cũng dẫn Văn Ý theo cạnh mình. Những bữa tiệc có thể hủy thì hủy, phần lớn các chuyến công tác đều để Phương Dịch đi thay.
Anh biết tâm trạng bất an của Văn Ý, mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh cô. Một lần mang thai, Văn Ý chịu khổ quá nhiều rồi, Thẩm Ôn Đình hận rằng không thể đem những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đến trước mặt Văn Ý, chiều cô đến hư.
Phương Dịch bị hành hạ một trận, anh không nhịn được mà than thở, "Cô vợ nhỏ nhà cậu mang thai, sao người chịu tội lại là tôi?"
Lúc đó Thẩm Ôn Đình đang chuẩn bị đưa Văn Ý ra đi dạo, anh nghe thấy vậy, liếc nhìn Phương Dịch đang tiều tụy, "Vì kỳ nghỉ sang năm của cậu."
Phương Dịch cắn răng, "Được, tôi làm." Dừng lại một chút, anh lại nói, "Nhưng mà bữa cơm tối nay, cậu đi đi. Tổng giám đốc Quý đã bắt đầu bất mãn với thái độ của chúng ta rồi, hợp tác như vậy mà chúng ta không ra mặt, thể hiện chúng ta không có thành ý."
Thẩm Ôn Đình không trực tiếp trả lời, anh nhìn Văn Ý, "Cùng đi nhé?"
Phương Dịch: "..." Cậu bàn chuyện hợp tác còn dẫn vợ theo làm gì! Hơn nữa vợ cậu là phụ nữ có thai đấy!
Văn Ý hơi do dự, "Em đi có phải là không hay lắm không?"
"Không có gì không hay cả." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Bà Thẩm cùng đi với anh, vô cùng có thành ý."
Phương Dịch: "..." Có quỷ mới tin được cậu, chẳng phải cậu không rời được cô vợ nhỏ nhà mình à?
Tổng giám đốc Quý kia đã hơn năm mươi tuổi, bên cạnh còn có một cô gái nhỏ khoảng chừng hai mươi, lúc ăn cơm, ánh mắt cô ta không nhịn được mà nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên này. Mặc dù xấu hổ, nhưng ánh mắt vô cùng lộ liễu.
Văn Ý cực kỳ buồn bực, cô không vui ăn miếng bò bít tiết trong đĩa.
Phương Dịch thấy vậy, anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ, "Cô Quý này vừa tốt nghiệp đại học, hình vừa có sắc vừa có tài. Từ sau lần trước gặp sếp Thẩm nhà chúng ta, đã yêu thầm cậu ấy rồi, muốn thu lại cũng không thu được."
Vãi!
Văn Ý mất bình tĩnh, trực tiếp đạp Phương Dịch một cước, nhìn anh mỉm cười, "Ăn nhiều một chút, nói ít lại."
Phương Dịch đau đớn, "Cũng không phải là lỗi của anh."
Văn Ý lười để ý đến anh, cô tiếp tục chiến đấu với miếng bò bít tết trước mặt mình.
Thẩm Ôn Đình nhìn thấy dáng vẻ bực bội của Văn Ý, anh bảo nhân viên phục vụ rót cho cô một ly nước trái cây, "Nước trái cây ở đây rất ngon, em uống thử một chút đi."
"Ồ." Văn Ý nhìn một cái, cô không động đến.
"Cô Văn không thích uống sao?" Cô Quý kia nhẹ giọng lên tiếng, "Tôi lại rất thích nước trái cây này đấy, xem ra tôi và tổng giám đốc Thẩm có khẩu vị rất giống nhau."
Cuối cùng Văn Ý cũng đặt dao nĩa xuống, cô nghiêm túc nhìn cô Quý đang ngồi ở phía đối diện, ngoại hình cũng được, thanh tú yếu ớt, "Không phải không thích."
Cô nói xong thì nâng ly lên, uống một ngụm. Mùi vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Cô Quý mỉm cười, "Nghe nói cô Văn mở studio, bình thường rất thoải mái nhỉ? Không giống như tôi, cả ngày bận rộn, giống hệt như tổng giám đốc Thẩm vậy."
Văn Ý: "..." Câu nào cũng nhắc đến chồng tôi, cô có cần mặt mũi không vậy?
Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì có chút không vui, giọng nói rất trầm, cũng rất lạnh lùng, "Làm vợ tôi, không cần vất vả như vậy đâu." Nếu không phải Văn Ý cố chấp, có lẽ ngay cả studio Thẩm Ôn Đình cũng sẽ không cho cô mở.
Bỗng chốc bầu không khí lạnh xuống, tổng giám đốc Quý và cô Quý đều có chút lúng túng. Phương Dịch vội vàng đứng ra dàn xếp, "Sếp Thẩm nhà chúng tôi rất yêu vợ, mấy công việc nặng nhọc mệt mỏi không để cho em ấy làm. Phụ nữ ấy mà, đương nhiên là để yêu thương chăm sóc cẩn thận rồi."
Lúc này đến lượt sắc mặt của cô Quý trông rất tệ.
Sau đó bắt đầu thảo luận chuyện hợp tác, một đống các thuật ngữ kinh doanh, cô Quý còn mượn chuyện này mà nói chuyện với Thẩm Ôn Đình rất nhiều.
Văn Ý nghe mà trong lòng có chút không yên. Cô Quý này không biết đã uống nhầm thuốc gì, không nhìn thấy cô đang mang thai con của Thẩm Ôn Đình sao? Lại còn nhất quyết xông lên.
Uống nước trái cây, Văn Ý đi vào nhà vệ sinh. Lúc cô đi ra thì nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng ở ngoài hành lang đợi mình. Cô hừ một tiếng, Văn Ý giả vời không nhìn thấy, cô đi ngang qua người anh, lại bị Thẩm Ôn Đình kéo tay lại, được anh ôm vào lòng.
"Ghen à?" Dường như Thẩm Ôn Đình đang cười, giọng nói trầm thấp có vài phần vui thích.
Văn Ý sắp giận điên lên rồi, đã kết hôn rồi mà còn kêu ong gọi bướm!
Cô đạp lên đôi giày da của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý nói, "Ghen cái gì chứ? Em cần phải ghen à? Sắc đẹp của em bỏ rơi cô ta mấy con phố đấy!"
Thẩm Ôn Đình mỉm cười, một tay ôm cô vào lòng, một nay ôm lấy bụng cô, "Bà Thẩm đúng là tiên nữ giáng trần, người ngoài không ai sánh được."
"Hừ!" Nhưng mà cô vẫn rất tức giận.
"Chuyện hợp tác đã bàn xong rồi, sau này anh sẽ không dây dưa với cô ta nữa." Thẩm Ôn Đình hôn lên mặt cô, "Nước trái cây ngon thật không?"
Chuyển đề tài quá nhanh, Văn Ý bối rối trả lời anh, "Tạm được."
"Vậy anh nếm thử một chút."
Nụ hôn bất ngờ ập đến mà không kịp đề phòng, Văn Ý đinh giãy giụa, nhưng cô lại nhìn thấy cô Quý đang đứng ở trong góc. Cô nhắm hai mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ôn Đình nghênh đón nụ hôn.
Người đàn ông này là của cô.
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình ăn uống no nê, anh bắt đầu ôm người nói lý lẽ, "Những chuyện như vậy sau này vẫn còn xảy ra."
Văn Ý trừng mắt nhìn anh.
"Anh không ngăn lại được, nhưng mà em nên biết rằng, em là vợ anh." Thẩm Ôn Đình kiên nhẫn nói với cô, "Người ngoài như thế nào, không liên quan đến anh."
Thứ mà Thẩm Ôn Đình quan tâm, chỉ có một mình cô.
_
Khi được tám tháng, Văn Ý gần như là ngủ ngồi, mỗi đêm chân cô còn bị chuột rút. Càng đến gần ngày dự sinh, cảm xúc của cô càng không ổn định.
Thẩm Ôn Đình gọi Ngải Tư Ngôn và Lục Y Y đến ở cùng cô, kết quả ban ngày cô còn cười nói ha hả. Đến buổi tối thì hoàn toàn suy sụp, thường xuyên vùi vào lòng anh khóc không thành tiếng.
Thẩm Ôn Đình rất đau lòng, nhưng anh lại không có cách nào, đành phải nhẹ nhàng dỗ dành cô từng chút từng chút một.
Khi đến trước này dự sinh một tuần, Thẩm Ôn Đình trực tiếp cùng Văn Ý vào bệnh viện.
"Cuối cùng, công chúa ôm chú thỏ con của cô ấy quay về rừng rậm." Thẩm Ôn Đình đóng quyển truyện lại, anh xoa bóp chân cho Văn Ý, "Nên ngủ rồi."
"Không muốn ngủ." Văn Ý chớp mắt nhìn anh, một giọt nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Văn Ý cũng ngẩn người ra, cô sờ lên mặt mình, nghẹn ngào nói, "Thẩm Ôn Đình, em không khống chế được cảm xúc của mình."
"Có anh ở đây, có chuyện gì anh đều ở cùng em." Thẩm Ôn Đình che bụng cô, đột nhiên bị đạp một cái. Anh kéo tay Văn Ý lại, "Em xem, bé con cũng đang an ủi em này."
Phụ nữ mang thai phải chịu đựng rất nhiều, áp lực của bọn họ rất lớn. Cho dù là người được chiều chuộng thành quen như Văn Ý, cô cũng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng em đừng khóc lâu quá, anh đau lòng." Thẩm Ôn Đình chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn một chút, anh nhìn Văn Ý đang cọ cọ lên ngực mình, cô trừng mắt nhìn, cô nói, " Chờ con ra ngoài, em đánh nó!"
Thẩm Ôn Đình: "Được."
"Anh hôn em đi." Văn Ý làm nũng với anh, đôi môi ấm áp áp xuống, chỉ nếm thử một chút mà thôi.
"Thẩm Ôn Đình..." Văn Ý do dự lên tiếng, đầu lưỡi cô quét qua đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình. Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, lại là một nụ hôn sâu.
"Đợi một chút." Văn Ý đẩy anh ra, cô ôm bụng khó chịu, "Đau bụng..."
Mi mắt Thẩm Ôn Đình run lên, ruột gan anh rối bời.
Cuối tháng hai, Văn Ý hạ sinh một cậu nhóc mũm mĩm.
Ông nội Thẩm ở biệt thự Yên Thủy đợi đến nửa đêm, cho đến khi Thẩm Ôn Đình gọi điện thoại tới nói hai mẹ con đã bình anh, ông mới ngã xuống.
Thời tiết vẫn còn rất lạnh, ông nội Thẩm từ từ tỉnh lại, bác sĩ lập tức bước đến rồi nói, "Ông Thẩm."
Ông nội Thẩm xua tay, hơi thở rất yếu, "Tôi không sao."
Bác sĩ: "Ông nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, tổng giám đốc Thẩm và phu nhân ở bên kia đã có người chăm sóc rồi."
"Tôi biết rồi." Ông nội Thẩm từ từ xuống giường, bước đi không ổn định, cũng may là có bác sĩ vội vàng bước đến đỡ ông, "Tôi phải đi gặp cháu cố của mình."
Nếu ông còn không đi gặp, sợ là sau này không gặp được nữa.
Đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, cái mũi và đôi mắt nho nhỏ, nhìn đỏ hỏn hồng hồng, hoàn toàn không thừa hưởng chút nhan sắc nào từ ba mẹ. Lúc Văn Ý nhìn thấy cô còn chê thằng bé, khiến ông nội tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Qua đầy tháng là tốt rồi." Ông nội Thẩm nói, "Con đấy, khoảng thời gian này cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, đừng chạy nhảy cả ngày."
"Con biết rồi." Văn Ý ngây thơ chớp chớp mắt, sau đó nhào vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, làm nũng với anh,
Thẩm Ôn Đình ôm lấy Văn Ý, anh dịu dàng dỗ dành cô một lúc, sau đó cô lại ngủ.
Ông nội Thẩm thấy vậy, ông biết ý mà rời đi.
Cửa sổ hơi mở ra, gió lạnh bên ngoài ập vào, Thẩm Ôn Đình đúng lúc ngồi ở chỗ gió thổi vào, chắn gió cho cô.
Từ trước đến giờ Văn Ý luôn yêu cái đẹp, lần này mang thai, suốt khoảng thời gian này cô đều để mặt mộc. Tâm trạng lại không ổn định, quầng thâm dưới mắt vô cùng nghiêm trọng, cả người nhìn tiều tụy hẳn, chỉ là trên mặt có chút da thịt.
Thẩm Ôn Đình rất đau lòng, anh thậm chí còn nghĩ đến việc để cho Văn Ý phá thai. Anh rất ích kỷ, ích kỷ đến nỗi trong mắt anh chỉ có một mình Văn Ý. Để cô được bình an vui vẻ, những thứ này là trên hết.
"Không có lần sau." Thẩm Ôn Đình hôn lên trán Văn Ý, giọng nói anh run run.
Cô ở trong phòng phẫu thuật bao lâu, Thẩm Ôn Đình đau khổ bấy lâu. Mặc dù anh biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, nhưng mà phụ nữ sinh con giống như đi qua cửa tử một lần.
Cũng may, mọi thứ đều tốt đẹp.
_
Tên của cậu nhóc mũm mĩm là Thẩm Ôn Đình đặt, Thẩm Dịch Chi. Biệt danh là Tiểu Thập.
Cái tên được lấy từ âm "yi" trong tên của Văn Ý, cũng hy vọng sau này cuộc sống của bé con sẽ đơn giản dễ dàng một chút.
Qua đầy tháng, bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi bắt đầu thay đổi rõ rệt. Trắng trẻo mềm mại, đôi mắt rất to, nhìn rất đáng yêu, thừa hưởng rất nhiều ưu điểm của Văn Ý.
Ngay cả Phương Dịch, người thuộc nhóm DINKs, cũng làm loạn cả lên đòi Ngải Tư Ngôn sinh một đứa.
Văn Ý nhìn cậu con trai nhà mình, càng nhìn càng thích, cô thường xuyên dùng ngón tay đi đâm đâm lên bàn tay mập mạp của bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi. Bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi nắm thật chặt, thỉnh thoảng còn cắn cắn ngón tay.
"Anh xem con trai của anh đi, không chú ý vệ sinh, tay bẩn như vậy mà còn cắn." Văn Ý vừa trêu Thẩm Dịch Chi đang nằm trong nôi, vừa nhìn Thẩm Ôn Đình đang thay quần áo.
Ừ, dáng người của người này đúng là cảnh đẹp ý vui, nhìn mãi không chán.
Thẩm Ôn Đình nghe vậy, anh quay lại nhìn cô, nhướng mày, "Không thích sạch sẽ, chẳng phải là di truyền từ em sao."
Văn Ý không có cách nào phản bác lại: "..."
Thẩm Ôn Đình thắt xong cà vạt, anh hôn cô vợ nhỏ nhà mình một cái, "Cùng đến công ty?"
"Không đi, em ở nhà với con trai em." Văn Ý lại quay lại trêu Thẩm Dịch Chi, "Đáng yêu thật đấy, quả nhiên là do em sinh."
"Một mình em chăm nó cực lắm." Thẩm Ôn Đình nói, Thẩm Dịch Chi rất ồn ào, ban ngày khóc rất nhiều lần.
Văn Ý vẫn đang do dự, "Nhưng mà mang con đến công ty, sẽ ảnh hưởng anh làm việc."
"Không sao."
Văn Ý ngẩng đầu lên, cô bất mãn nhìn anh, "Anh không thể suy nghĩ cho anh chút nào được à?"
"Anh không biết." Thẩm Ôn Đình ôm lấy Văn Ý, anh hôn cô, "Vì thế em đối xử với anh tốt một chút."
Văn Ý: "Ừm..."
"Đã lâu rồi em không quan tâm đến anh." Anh nói.
Sau khi sinh con, phần lớn thời gian của hai người đều đặt lên trên đứa trẻ. Mà Văn Ý, cô hoàn toàn quên mất Thẩm Ôn Đình.
Văn Ý chớp mắt một cái, trái tim cô không khống chế được mà đập loạn cả lên, đồng thời cô cũng bị sắc đẹp của Thẩm Ôn Đình quyến rũ. Cô ho nhẹ một tiếng, "Vậy em cưng chiều anh nhiều hơn một chút nhé?"
"Được."
_
Thẩm Dịch Chi còn chưa được hai tháng, sức khỏe của ông nội Thẩm đã không chịu được nữa rồi.
"Đến đây đến đây, ông cố xem một chút." Sức khỏe của ông nội Thẩm càng ngày càng kém, những ngày qua ông toàn nằm ở trên giường, ngay cả sức để đứng dậy cũng không có.
Văn Ý ôm Thẩm Dịch Chi, đặt lên mép giường của ông nội Thẩm, cô cười nói, "Tiểu Thập gần đây ăn nhiều lắm, mập lên nhiều rồi."
"Mập mạp vẫn tốt hơn, Tiểu Ý gầy quá." Ông nội Thẩm cười xong, ánh mắt ông đυ.c ngầu, không còn chút tinh thần nào.
Mới đó, ông lại quên mất Thẩm Dịch Chi, chỉ nhớ Văn Ý.
"Ông nội, đây là cháu cố của ông." Văn Ý lại nói với ông thêm một lần nữa, "Nó tên Thẩm Dịch Chi."
"Ồ... Hóa ra là Tiểu Dịch à." Ông nội Thẩm nói, "Cái tên này rất hay."
Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh che chở cho Thẩm Dịch Chi, nhìn thấy thằng bé đang mυ'ŧ tay, anh ôm lấy rồi bắt lấy bàn tay mập mạp của thằng bé,
"Tiểu Ý." Ông nội Thẩm nói rất nhỏ, ông nói chuyện rất khó khăn.
Văn Ý vội vàng bước tới bên cạnh ông nội Thẩm, "Ông nội, con đây."
"Tiểu Ý không khóc..." Ông nội Thẩm lẩm bẩm nói, "Sau này nhà họ Thẩm chúng ta chính là nhà của con."
Hốc mắt Văn Ý ngay lập tức đỏ lên, khi còn bé mỗi một lần cô chịu ấm ức, ông nội Thẩm đều an ủi cô như vậy.
"Ông nội, bây giờ con rất hạnh phúc." Văn Ý nói với ông.
"Tiểu Ý..." Ông nội nhẹ nhàng gọi cái tên này, "Không khóc..."
Đêm đó, ông nội Thẩm qua đời. Hốc mắt Văn Ý đỏ hoe, cô cố gắng để không rơi nước mắt.
Bác sĩ nói là khoảng thời gian này trí nhớ của ông nội không được tốt, ông không nhớ được những chuyện gần đây, đắm chìm trong quá khứ. Nhưng mà Văn Ý biết, ông nội Thẩm lại nhớ rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Ông bảo cô đừng khóc, vì không muốn cô buồn, chứ không phải là ông luôn đắm chìm trong quá khứ.
Vì thế cô sẽ không khóc, cô muốn ông nội Thẩm yên tâm rời đi.
_
Sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Văn Ý, ở bên cạnh cô vẫn là hai người đàn ông nhà họ Thẩm. Chỉ là có một cậu nhóc mập mạp chỉ biết bò mà thôi.
Dỗ Thẩm Dịch Chi ngủ xong, Văn Ý mới đi đến phòng của ông nội Thẩm.
"Ông nội, con lại lớn thêm một tuổi rồi." Văn Ý nhẹ giọng nói, "Thẩm Ôn Đình làm cho con một cái bánh kem, ăn cũng được, nhưng không ngon bằng bên ngoài."
Thẩm Ôn Đình đứng sau lưng cô, anh nghe vậy thì liếc nhìn cô.
"Đang nhìn gì vậy!" Văn Ý lúng túng hừ một tiếng, "Kem ngọt quá."
Thẩm Ôn Đình nhỏ giọng nói, "Lần sau anh cải thiện."
Văn Ý hài lòng ôm Thẩm Ôn Đình, "Được." Cô quay lại tiếp tục lầm bầm, "Tiểu Thập vừa mới lên ba, ngốc chết đi được. Ăn còn nhiều hơn con, mập lên nhiều lắm. Con đoán là tầm hai ba năm nữa, con không ôm nổi thằng bé mập mạp này nữa."
"..."
_
Lầm bầm một lúc lâu, Văn Ý mới đi tắm. Sau khi ra ngoài, cô nhìn thấy trong tay Thẩm Ôn Đình đang cầm một hộp quà.
"Lại cho thêm một món?" Văn Ý nghi hoặc, cô cúi đầu nhìn chiếc thiệp chúc mừng trên đó.
Cho Tiểu Ý hai mươi tám tuổi: Sinh nhật năm nay, ông nội không thể ở cùng con, không được phép làm loạn đâu đấy, quà thì ông nội không quên đâu. Ông nghe nói con gái các con thích kim cương, ông nội cũng không rành lắm, ông chọn một cái đẹp nhất, phù hợp với công chúa nhỏ nhà chúng ta. Sinh nhật vui vẻ, ông nội sẽ luôn ở bên cạnh con.
Văn Ý run lên.
Sau đó cô chạy vào phòng làm việc của ông nội Thẩm.
Bên trong bày mấy chục hộp quà, trên mỗi hộp quà đều có một tấm thiệp.
Cho Tiểu Ý ba mươi tuổi, cho Tiểu Ý bốn mươi tuổi...
Một năm một món, cho đến khi Văn Ý già đi rồi rời đi.
Sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Văn Ý, những gì mà ông nội Thẩm đã đồng ý với Văn Ý, ông đã làm được rồi.