Trước đây Văn Ý cảm thấy rằng Thẩm Ôn Đình chính là một người khó hiểu, chuyện gì anh ấy cũng đều thích giấu ở trong lòng, là kiểu người nhàm chán điển hình.
Sau này, Văn Ý mới phát hiện, con người Thẩm Ôn Đình rất thích làm mình làm mẩy. Có những lúc rõ ràng anh rất để ý, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, không thèm để ý đến.
Gần đây studio của cô mở rộng quy mô tuyển sinh, vốn dĩ chỉ có lớp vào cuối tuần, sau đó mở đồng thời lớp học vào hai - tư - sáu và cuối tuần. Chỉ và Điền Vũ và những người khác đều quá bận rộn. Văn Ý đã tuyển thêm một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật năm tư đến giúp, cậu ấy đến làm hai ngày cuối tuần đều do Điền Vũ bọn họ phụ trách.
Thứ bảy, là ngày đầu tiên Phó Thừa Ảnh, Văn Ý là bà chủ, đương nhiên là phải phụ trách hướng dẫn người mới. Vậy nên bọn họ đã hẹn xong, cuối tuần này đến lớp chung.
Lúc Phó Thừa Ảnh gọi điện thoại tới, Văn Ý còn đang vùi đầu ngủ trong lòng Thẩm Ôn Đình, cô mệt đến nỗi không mở mắt ra nổi. Nhìn người đàn ông có vẻ cấm dục khác hoàn toàn với dáng vẻ cầm thú ở trên giường.
"Chị Văn." Âm thanh lễ phép của Phó Thừa Ảnh vang lên từ đầu bên kia, "Chị đã tới chưa? Em không có chìa khóa của studio."
Văn Ý đang buồn ngủ ngay lập tức tỉnh táo hơn được một chút, cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Bây giờ mới bảy giờ."
Lớp học buổi sáng bắt đầu lúc chín giờ, kéo dài ba tiếng.
Phó Thừa Ảnh nhã nhặn mỉm cười, "Ừ, em quen dậy sớm rồi, vậy nên chị Văn cũng mau rời giường đi."
Văn Ý: "...??" Sao người này biết cô vẫn còn ở trên giường?
Cúp điện thoại, Văn Ý liếc nhìn cánh tay đang đặt trên eo mình, toàn thân vô cùng đau đớn. Hơn nữa, tối hôm qua hai người làm loạn cả lên, bây giờ sắc mặt của Văn Ý không được tốt cho lắm, cô trực tiếp hất tay Thẩm Ôn Đình ra, cô hừ một tiếng, "Thẩm Ôn Đình, em muốn xuống giường."
"Điện thoại của ai vậy?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, không giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Văn Ý đứng dậy khỏi giường, cô thờ ơ trả lời anh, "Một người bạn."
"Không phải Phương Dịch, cũng không phải Cố Phương Nguyên." Thẩm Ôn Đình nói, nhìn Văn Ý đang đưa lưng về phía anh.
Người này lại bắt đầu vặn hỏi cô?
Văn Ý lấy quần áo ra, cô tức giận nói, "Em không thể có bạn khác giới khác à?"
Quần áo ngủ vừa mới kéo lên, để lộ ra vòng eo thon thả. Văn Ý cúi đầu nhìn, đầy vết hôn. Bây giờ eo cô vẫn còn đau, nhưng mà cái tên đầu sỏ này hết lần này tới lần khác lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, Văn Ý cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Ôn Đình đã thay quần áo xong, anh ôm hôn cô, nhỏ giọng dỗ dành, "Ai vậy?"
"Liên quan cái rắm gì đến anh!" Văn Ý đá anh một cước, cô đỡ lấy cái eo đang đau nhức của mình rồi đi ra cửa.
Lúc Văn Ý đến, Phó Thừa Ảnh đang ở trong tiệm cà phê bên cạnh đàn piano. Văn Ý nhìn qua, tiệm cà phê này thuộc chuỗi các tiệm cà phê trong nước. Mặc dù ở bên cạnh, nhưng cô không thích uống cà phê nên chưa từng đến bao giờ.
"Chị Văn." Phó Thừa Ảnh đàn xong những nốt cuối cùng, anh nhẹ nhàng đứng dậy, nhân viên phục vụ ở bên cạnh vội vàng đưa áo khoác lại cho anh.
Văn Ý nhướng mày, "Cậu có quan hệ gì với ông chủ quán cà phê này?"
Phó Thừa Ảnh mặc áo khoác vào, anh nhếch môi, "Em là ông chủ."
Ồ, hiểu, đều là con nhà giàu giống cô.
Văn Ý không nhịn được mà nhìn Phó Thừa Ảnh một cái, cậu ấy rất đẹp trai, ánh mắt sắc sảo, mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, mái tóc gọn gàng sạch sẽ. Ban đầu là vì khí chất của cậu ta, nên Văn Ý mới giữ cậu ta lại.
"Lần sau đừng tới sớm như vậy nữa." Sáng sớm Văn Ý bị đánh thức, tính tình cô rất không tốt. Hơn nữa tối hôm qua lại cãi nhau rồi tiến hành "vận động không thể miêu tả được", cô buồn ngủ không chịu nổi.
Phó Thừa Ảnh nhìn quầng thâm trên Văn Ý, còn có những dấu vết mờ mờ trên cổ, anh nói, "Là lỗi của em, chị có muốn uống một ly cà phê cho tỉnh táo không?"
Văn Ý xua tay, "Chị không thích uống cà phê. Đi thôi, đến studio."
Ngày đầu tiên hợp tác với Phó Thừa Ảnh nhìn chung rất tốt, Phó Thừa Ảnh là người điềm tĩnh, mặc dù những lúc cô bị cậu ta nhìn thấu thì không được tốt lắm. Nhưng mà không thể không nói, kỹ năng vẽ của cậu ta rất rốt, dạy bọn trẻ cũng rất có tâm. Tuyển được một người thầy như vậy, là Văn Ý được hời rồi.
"Dường như bọn trẻ rất thích cậu." Văn Ý nói, cô vừa dọn dẹp dụng cụ vẽ vừa nhìn cậu, "Nhà cậu giàu như vậy, sao lại đến đây làm?"
Phó Thừa Ảnh im lặng vài giây, cậu cười nói, "Em có hứng thú với chị Văn."
Văn Ý giơ tay lên, để cậu ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên đó, "Tôi đã kết hôn rồi."
Phó Thừa Ảnh hờ hững nói, "Ừ, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không?"
Văn Ý: "..." Cậu cho rằng tôi mù à? Cậu hoàn toàn không có ý gì với tôi cả.
Lúc Thẩm Ôn Đình đi vào trong, đúng lúc anh nghe được câu này. Sắc mặt anh dần tối xuống, anh bình tĩnh nói, "Văn Ý."
Văn Ý nghiêng đầu lại nhìn, có chút buồn bực, "Không phải hôm nay anh đi công tác sao?" Nói là muốn đến thành phố Lâm giám sát dự án, Văn Ý cũng đã xác định tối nay ngủ một mình rồi.
"Về rồi." Thẩm Ôn Đình nói, ánh mắt anh dừng lại trên người Phó Thừa Ảnh ở bên cạnh, anh hất cằm, ý bảo Văn Ý giới thiệu.
"Giới thiệu một chút, Phó Thừa Ảnh. Cậu ấy là đàn em của em, là nhân viên của studio nhà chúng ta." Văn Ý cười híp mắt nói, "Người này là chồng tôi, Thẩm Ôn Đình."
Phó Thừa Ảnh khẽ cười, "Tổng giám đốc Thẩm quả nhiên phong thái hơn người, rất xứng đôi với chị Văn."
Mấy lời như vậy Văn Ý đã nghe nhiều rồi, chẳng qua là thấy mấy lời này nói ra từ miệng Phó Thừa Ảnh, có chút không thích hợp.
Cô kinh ngạc nhìn Phó Thừa Ảnh thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu ta, còn mang theo vài phần trêu chọc, "Chồng chị hình như đang ghen, chị đi dỗ anh ấy đi."
Văn Ý: "??"
"Em không muốn vì chuyện tổng giám đốc Thẩm ghen mà mất đi công việc này." Phó Thừa Ảnh đứng dậy, cậu nhìn Văn Ý, mỉm cười bất đắc dĩ.
Văn Ý: "..." Ôi dào biết chồng tôi ghen thì đừng có cười nữa!
Phó Thừa Ảnh vừa mới rời đi, Thẩm Ôn Đình đã bước đến, ôm người vào trong lòng mình, anh bình tĩnh nói, "Đồng nghiệp mới à?"
Trong lòng Văn Ý vẫn còn tức giận, cô hừ một tiếng rồi nói, "Đúng vậy."
Thẩm Ôn Đình biết trong lòng cô đang không thoải mái, anh nhìn cô rồi dỗ dành, "Còn giận à?"
Văn Ý miễn cưỡng ngước mắt lên, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
"Tối hôm qua anh đến đón em, xung quanh em có rất nhiều đàn ông." Thẩm Ôn Đình nói.
Tối hôm qua Cố Phương Nguyên ôm được mỹ nhân về, bọn họ "high" quá quên mất cả thời gian. Lúc Thẩm Ôn Đình đến đó, đúng lúc anh nhìn thấy có vài người đến bắt chuyện.
Nói đến đây, Văn Ý bất mãn ngay, "Em là người bị hại, anh trách em làm gì."
Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Chẳng phải anh vừa nói mấy câu thì em giận à?"
Văn Ý nhận thua, nhưng cô vẫn nói, "Ai bảo anh nói em!" Nhiều người ở đó như vậy, em không cần mặt mũi sao!
"Được, anh sai rồi." Thẩm Ôn Đình xin lỗi cô, lúc anh nhìn thấy cảnh đó, anh có chút không không chế được. Vốn dĩ anh định dạy dỗ Văn Ý đôi câu, ai biết được gần đây cô được anh chiều đến hư rồi, mới nói vài câu đã không vui.
Văn Ý bĩu môi, không kiêu ngạo nữa. Cô chủ động kéo quần áo anh, "Vậy... Em tha thứ cho anh nhé."
Thẩm Ôn Đình khẽ cười, "Cảm ơn bà Thẩm đã rộng lượng."
Tưởng rằng chuyện này đã kết thúc rồi, lúc ăn cơm tối, Thẩm Ôn Đình lại nhắc đến chuyện của Phó Thừa Ảnh.
"Anh rất để ý à?" Văn Ý cắn đũa hỏi anh.
Động tác của Thẩm Ôn Đình ngừng lại một lát, vẻ mặt anh vẫn như thường gắp thịt cho cô: "Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Văn Ý: "Kỹ năng của cậu ta không tệ, cũng kiên nhẫn dạy bọn trẻ, em cảm thấy không tệ lắm."
Thẩm Ôn Đình mím môi, anh khẽ "ừ" một tiếng.
Hai ba tuần liên tục, chỉ cần có tiết học của Văn Ý và Phó Thừa Ảnh, Thẩm Ôn Đình đều sẽ đến ăn cơm với cô, đón cô về nhà.
Cuối cùng Văn Ý cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô vừa cắt miếng bò bít Thẩm Ôn Đình, "Thật sự không để ý đến à?"
"Để ý cái gì?" Thẩm Ôn Đình cắt xong miếng bít tết, anh đổi đĩa với cô, "Gần đây anh không bận, muốn ở cùng em nhiều hơn."
Văn Ý: "..." Mấy lời này sao cô lại không tin được vậy nhỉ?
"Vậy em giữ Phó Thừa Ảnh lại nhé?" Văn Ý hỏi anh.
Thẩm Ôn Đình mím đôi môi mỏng lại, anh cảm thấy miếng bò bít tết trước mặt có chút vô vị, nhưng anh vẫn nói, "Ừ."
Con ngươi của Văn Ý đảo qua đảo lại "Có phải anh vẫn còn thiếu em một tuần trăng mật không?"
Năm đó bọn họ đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ, sau đó thì tên đàn ông chó này chạy ra nước ngoài công tác. Bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình rất thua thiệt, ngay cả tuần trăng mật cũng không có.
Sắc đẹp đang cận kề, tuần này kỳ kinh nguyệt của Văn Ý kết thúc, Thẩm Ôn Đình đã nhịn rất lâu rồi. Không thể ăn được thì cũng hôn hít. Đôi môi mỏng của anh hôn lên trán cô, Thẩm Ôn Đình hỏi cô, "Em muốn đi đâu?"
"Em nghĩ một chút..." Còn không đợi Văn Ý nghĩ xong, Phó Thừa Ảnh đã đến rồi, nhìn thấy hai người đang thân mật, anh cười khẽ, "Chị Văn, chị nhanh lên đi."
"Được, tới ngay." Văn Ý vội vàng cúi đầu ăn bò bít tết.
Ăn xong bò bít tết, Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình lên xe, cô không nhịn được mà khuyên anh, "Đi đi về về lâu như vậy, ngày mai anh đừng đến nữa."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình hờ hững liếc nhìn, anh bình tĩnh trả lời, "Ừ."
Cho đến khi không còn nhìn thấy xe nữa, lúc này Văn Ý với vào studio. Nhìn thấy Phó Thừa Ảnh đang chờ cô, "Chị Văn, hình như tổng giám đốc Thẩm rất để ý đến sự tồn tại của em."
Văn Ý bình tĩnh chối, "Không có, em nghĩ nhiều rồi."
Phó Thừa Ảnh: "Em là đàn ông, em hiểu suy nghĩ của đàn ông nhất."
Văn Ý mỉm cười, "Vậy em biết Thẩm Ôn Đình muốn chị sa thải em không?"
Phó Thừa Ảnh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh kia, "Em biết. Chỉ là em đã ký hợp đồng với chị Văn, nếu chị Văn sai thải em, sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng."
Văn Ý ghét bỏ nói, "Nhà tôi không thiếu tiền."
"Nhưng mà chị Văn không muốn mất tiền bồi thường vô ích, lại phải tìm người thích hợp thêm một lần nữa."
Đúng...
Văn Ý rất sợ phiền phức, hơn nữa cô cũng rất rõ ràng, Phó Thừa Ảnh hoàn toàn không có ý gì với cô.
Sờ chiếc nhẫn trên tay mình, Văn Ý hỏi cậu ta, "Nói đi, cậu muốn gì?"
"Đổi lớp."
Văn Ý hơi kinh ngạc, "Cậu muốn đổi lớp sao ban đầu không nói?"
Phó Thừa Ảnh đau đầu, cậu nói, "Nếu ban đầu em nói thẳng mục đích của mình ra, sợ rằng chị Văn sẽ không thuê em."
Văn Ý: "..." Vậy rốt cuộc cậu đến đây làm gì?
-
Đổi lớp, một mũi tên trúng hai con chim, Thẩm Ôn Đình vẫn mím môi, dáng vẻ như không cam tâm tình nguyện.
Ôm Văn Ý lên giường, đè lên cô, anh xụ mặt nói với cô, "Văn Ý, diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Văn Ý: "... Anh tưởng rằng đây là chiến trường gϊếŧ giặc à." Dừng lại một chút, cô trêu chọc người đàn ông trước mặt, "Chẳng phải anh không để ý đến sao?"
Thẩm Ôn Đình không nói gì, anh giúp cô đắp kín chăn, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Văn Ý liếc nhìn anh vài cái, cô chọc chọc vào người anh, "Anh biết tại sao cậu ấy lại đến studio của chúng ta không?"
"Không muốn biết."
Văn Ý: "..." Anh là con nít đấy à?
"Phó Thừa Ảnh thích một cô gái, lớp thứ tư và thứ 6." Văn Ý nói với anh, đối mặt với ánh mắt đen láy của anh, cô vội vàng giải thích, "Hôm nay em vừa mới biết thôi."
Khóe miệng Thẩm Ôn Đình hơi nhếch lên, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng đè xuống, "Ừ."
Văn Ý cười "phụt" một tiếng, cô lên lên mặt Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, sao anh lại thích ăn giấm như vậy chứ?"
Lần trước, ngay cả giấm của Hạ Phùng Quân cũng ăn.
"Không ăn giấm." Thẩm Ôn Đình nói sang chuyện khác, "Tuần trăng mật đi Úc đi, thời tiết bên đó vừa đẹp."
"Đừng có nói sang chuyện khác." Đôi mắt xinh đẹp của Văn Ý nhìn anh, "Thẩm Ôn Đình, anh thích ăn giấm như vậy, không thấy chua à?"
Vẫn không chịu thừa nhận, rõ ràng bận rộn muốn chết mà buổi trưa có thế nào cũng phải chạy qua. Ừ, qua kiểm tra. Cái này rất là Thẩm Ôn Đình luôn.
Đã ghen rồi mà còn giả vờ lạnh lùng, thật ra thì trong lòng anh đang đợi cô chủ động đến dỗ anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Bởi vì em có tiền án."
Văn Ý: "..." Mấy chuyện cũ này anh đừng có nhắc lại được không?
Ngáp một cái, Văn Ý chui vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, cô nghiêm túc nhìn anh, "Dáng vẻ lúc anh ghen đáng yêu."
Nụ hôn của Thẩm Ôn Đình cứ áp xuống một cách bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, anh cạy hàm răng của cô ra, nhẹ nhàng liếʍ láp, lưu luyến không rời.
Trong lúc thăng trầm, Văn Ý nghe thấy thanh âm hổn hển của anh, mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt, nghe rất dễ nghe,
"Không ăn giấm, ăn em."