...... Lần trước ở nhà cũ của Chu gia, cái đó miễn cưỡng coi là trao đổi nhỉ?
Mẫn Ưu nghĩ tới cầu hôn của Chu tổng, bồi thêm một câu: "Nếu như bạn trai tương lai của tôi có thể có lễ vật cầu hôn giá 2 tỷ, tôi khẳng định đồng ý."
"......"
Đừng tưởng tôi không biết cô đang ám chỉ cái gì.
Lương Kim Nhược nâng cao giọng: "Bây giờ cô là thư ký của tôi, đừng nghĩ đâu đâu."
Mẫn Ưu nghiêm mặt: "Đàn ông là chướng ngại trên con đường sự nghiệp."
Lương Kim Nhược không nhịn được cười.
Chờ đến khi tới công ty, cô mới sực tỉnh, bây giờ cần phải khẩn trương là Chu Sơ Hành mới đúng, cô – một tác tinh lo lắng cái gì.
Kiếm tiền quan trọng.
Lần tới, cô cũng muốn tiêu 2 tỷ.
–
Hội nghị thường kỳ của Trung Thế hôm nay đã bị đẩy xuống buổi chiều.
Các vị thành viên hội đồng quản trị ở trước bàn dài nhìn thấy Tô đặc trợ đẩy cửa bước vào, đều ngồi thẳng dậy, nhưng phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy người đàn ông, vẫn là nghĩ đến cuộc phỏng vấn trên hot search kia.
Vậy mà Chu tổng chán ghét tác tinh?
Đám người quanh năm chơi tâm kế bắt đầu kiểm tra đối tượng trong lòng, bên cạnh Chu tổng có tác tinh sao? Hình như không có nhỉ......
Trừ phi là vị kia của nhà họ Lương.
Nhưng mà, hình như hai vị này đã không còn liên hệ gì nữa.
Lẽ nào là ký ức trước kia khắc quá sâu?
Tô đặc trợ ho nhẹ một tiếng: "Trong vòng sáu tháng tới, kế hoạc Thiên Tụy sẽ là trọng điểm hàng đầu của Trung Thế, ông chủ đã quyết định xong người phụ trách bên này của Trung Thế rồi."
Lúc này trong phòng họp một mảnh yên tĩnh, không ai đoán tác tinh là ai nữa.
Kế hoạch Thiên Tụy rất quan trọng, cho nên lúc đầu đã quyết định hai bên đều phải có người phụ trách, bình thường cũng phải kết nối, để tránh xảy ra vấn đề.
Lương gia xuất thân làm bất động sản, mặc dù đời này dưới sự lãnh đạo của Lương Lập Thân hiện nay cứ bình bình tầm thường, như giang sơn mà tổ tiên đã gầy dựng vẫn rất hùng hậu.
Đặc biệt là danh tiếng cực tốt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lương Kim Nhược kiêu căng như thế, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp vô song và Thẩm Hướng Hoan ra, người hâm mộ vẫn chịu đựng được.
Là vì nhà họ đang ở rất tốt.
Ở Bắc Kinh, ngoài Lương Thị, không còn lựa chọn nào khác.
Một khi tòa nhà này được xây xong, từ nay về sau không ai không biết Trung Thế.
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Sơ Hành chợt nhớ ra: "Người đối ứng bên phía Lương Thị vẫn chưa xác định sao?"
Tô đặc trợ nói: "Chưa ạ, nhưng đã đưa ra mấy cái tên."
Anh ta vừa nói, vừa gửi danh sách qua.
Chu Sơ Hành liếc mắt đảo qua, "Gạt bỏ cái tên này."
Tô đặc trợ thò người qua: "Ai ạ?"
"Lương Thanh Lộ." Chu Sơ Hành thần sắc lãnh đạm, lạnh giọng: "Hạng mục quan trọng như vậy, sao bên Lương Thị lại đưa ra danh sách thế này."
Tô đặc trợ ngẫm nghĩ, "Cần thêm Lương tiểu thư không ạ?"
Sợ bị hiểu lầm, anh ta lại bổ sung: "Lương Kim Nhược tiểu thư."
Chu Sơ Hành suy nghĩ: "Tạm thời không cần."
Hiện tại chưa biết gì về năng lực làm việc của Lương Kim Nhược, tạm gác lại quan sát cẩn thận, nếu như cô có thể chứng minh được.
Tô đặc trợ: "Vâng ạ."
Xuất phát ở phương diện tình cảm, anh ta cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để ông chủ và Lương tiểu thư "vợ chồng" đồng tâm, cắt đứt cả kim loại(*).
(*)Phái sainh của câu 二人同心,其利断金 (Hai người đồng tâm, cắt đứt kim loại): Người Hán dùng các vật chắc và sắc bén như kim loại để nói lên sức mạnh, sự gắn bó yêu thương của tình cảm vợ chồng. Trong tục ngữ tiếng Việt cũng có câu biểu đạt nội dung ý nghĩa tương tự nhưng lại dùng hình tượng khác đó là "Thuận vợ thuận chồng, tát bể Đông cũng cạn".
Về mặt việc công, anh ta tán thành cách làm của ông chủ.
Lỡ như Lương tiểu thư tâm huyết dâng trào, muốn xây dựng trung tâm tài chính thành hình thù kỳ quái, đến lúc đó ngoại trừ ông chủ, không ai dám ngăn cản.
Có điều, Tô đặc trợ cảm thấy, Lương tiểu thư không phải loại người này.
–
Thời gian tan làm của tập đoàn Trung Thế là 5h30.
Chẳng qua với tư cách là người nắm quyền, thời gian của Chu Sơ Hành không cố định, thỉnh thoảng thậm chí còn là người cuối cùng rời khỏi công ty.
Tô đặc trợ cầm một phần văn kiện tới, "Ông chủ, cái này......"
Anh ta vừa đẩy cửa, nhìn thấy người đàn ông bên trong từ phía sau bàn làm việc đứng lên, sao trông như sếp muốn tan làm rồi.
"Phải ký tên." Tô đặc trợ tiếp tục nói xong.
Chu Sơ Hành tùy ý nhận lấy, nhanh chóng lật xem, không đến một phút đã đọc xong nội dung, "Số liệu ở trang thứ ba trả lại sửa thêm lần nữa."
Anh cầm áo vest lên.
Tô Thừa gật đầu, trơ mắt nhìn ông chủ rời đi.
6 giờ chiều, bên ngoài sắc chiều tà cũng bị vàng nhạt thay thế.
Lương Kim Nhược khép lại một phần văn kiện, duỗi người một cái. Vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt rạng rỡ của bé trợ lý đang nhìn mình chằm chằm, như không có việc gì khụ một tiếng.
"Mẫn Ưu, cô có thể tan làm rồi." Giọng của cô rất dịu dàng.
"Vâng ạ." Mẫn Ưu không hỏi nhiều, chỉ là quan tâm nói: "Gần đây cô vẫn chưa có tài xế, cần tôi đưa cô về không ạ?"
Lương Kim Nhược kinh ngạc: "Cô còn biết lái xe?"
Mẫn Ưu: "Đây là kỹ năng cần thiết."
Lương Kim Nhược ồ một tiếng: "Không cần đâu, tôi tự về."
Đích đến tối nay không thích hợp để nói cho người khác biết.
Lúc trưa Thẩm Trì chở cô về công ty, cô bảo cậu ta để lại bảo bối mới, Thẩm Trì vô cùng sảng khoái mà ném chùm chìa khóa cho cô.
Lương Kim Nhược: [Anh ở Nguyệt Lan Loan?]
Vài giây sau, Chu Sơ Hoành đáp lại: [Ừ.]
Lương Kim Nhược một mình lái xe đến Nguyệt Lan Loan.
Nói cho đúng thì, cô vẫn thật sự không biết Chu Sơ Hành cầu hôn sẽ là cái dạng gì.
Lương Kim Nhược nghiêm túc tính toán, đây đã là lần thứ ba cô bị Chu Sơ Hành dùng lý do tương tự gọi về Nguyệt Lan Loan.
Hôm nay nếu như không thấy có gì coi được, cô sẽ phá hủy Nguyệt Lan Loan.
Chẳng mấy chốc, Nguyệt Lan Loan đã gần ngay trước mắt.
Từ dưới lầu đã có thể nhìn thấy, chỉ có phòng ngủ chính ở lầu 2 được mở đèn.
Thế mà lại sắp xếp cầu hôn trong phòng ngủ chính?
Chẳng lẽ là sợ bị dì giúp việc mai tới dọn dẹp phát hiện dấu vết sao?
Lương Kim Ngược nghĩ một cách cổ quái, thả nhẹ bước chân đi vào biệt thự.
Phòng khách không bật đèn, cô bèn bật đèn pin của di động chậm rãi lên lầu, càng tới gần phòng ngủ chính, trái tim vốn bình tĩnh càng đập nhanh hơn.
Quen biết Chu Sơ Hành nhiều năm như thế, từ sau khi quan hệ bước sâu hơn, có những thứ dù sao cũng khó mà mở lời.
Lương Kim Nhược dừng trước cửa phòng ngủ chính, lắng tai nghe động tĩnh.
Im ắng.
Cửa không đóng, mà khép hờ.
Chắc không phải vừa mở cửa liền nhìn thấy hoa hồng trải đầy sàn hoặc là kim cương đó chứ.
Lương Kim Nhược nhẹ giọng mở miệng: "Chu Sơ Hành?"
Không có ai đáp lời cô.
Cô đành phải tự mình đẩy cửa đi vào, hơi hơi híp mắt, lông mi rung nhẹ, sau đó đã thích ứng được với ánh sáng này.
Trên sàn nhà không có hoa hồng, cũng không có kim cương.
Thậm chí vẫn hệt như 5 ngày trước lúc mình rời đi.
Trong phòng tắm cách đó không xa truyền ra tiếng nước chảy tí tách.
Vách ngăn làm bằng kính, có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn rắn chắc đứng ở bên trong, ngoại trừ Chu Sơ Hành thì còn ai vào đây.
Lương Kim Nhược bước đến định kéo mở, cửa kính đã được mở từ bên trong.
Cô mất cảnh giác, ban tay trắng nõn đè trên cứng rắn xúc cảm khác hẳn với cánh cửa, còn mang theo độ ấm ẩm nóng hổi.
Rất quen thuộc.
Dù sao thì trong tối ngoài sáng sờ từng qua không ít lần.
Hơi nước nồng đậm phả vào mặt.
"Là tự anh đυ.ng phải...." Lương Kim Nhược đúng lý hợp tình, lời còn chưa dứt, ánh mắt đã bị hấp dẫn.
Chu Sơ Hành hôm nay...... hình như có chút mê người nha.
Nửa thân trên của anh dường như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, những giọt nước theo đường cong da thịt chảy xuống, biến mất ở bên hông, bị chiếc khăn tắm vây quanh eo che mất.
Biểu cảm nhàn nhạt trên mặt anh, ngược lại khiến cho càng tương phản mạnh mẽ hơn.
Lương Kim Nhược lần đầu tiên nhìn thấy Chu Sơ Hành quấn khăn tắm.
Ngày trước anh đều luôn mặc áo ngủ hoặc áo choàng tắm một cách nghiêm túc, thậm chí còn thắt cả dây đai, vô cùng cấm dục.
Cô bất động thanh sắc, nhìn không chớp mắt.
Tay của Lương Kim Nhược có chút ngứa ngáy.
Việc vẽ vời bị trì trệ mấy ngày trước lại xúc động nảy lên trong lòng, đột nhiên rất muốn vẽ cơ thể gợi cảm trước mặt này.
Là sau khi kéo khăn tắm......
Giống như những tác phẩm điêu khắc từng nhìn thấy ở châu Âu, tất cả đều rất công phu.
Lương Kim Nhược chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chưa đầy mười mấy giây, đã nghĩ ra mấy loại tư thế phù hợp của anh để vẽ vào tranh.
"Em đến rất sớm."
Pho tượng gợi cảm đột nhiên nói chuyện.
Lương Kim Nhược thu lại biểu cảm quá trớn của mình, cái cô nghĩ là nghệ thuật chân chính.
Chứ không phải cái loại "giám định và thưởng thức bình hoa" phóng đãng kia của Chu Sơ Hành.
Cô che môi nói: "Anh còn một thứ nữa đâu?"
Chu Sơ Hành trầm mặc hai giây, "Ở đây chỉ có anh."
"Em nhìn thấy rồi." Lương Kim Nhược hừm, ánh mắt như có như không từ ngực lướt qua cơ bụng, "Đồ của anh đâu? Kim cương đâu? Châu báu đâu?"
Ba câu nói không rời được hai thứ này.
"......"
Lông mày của Chu Sơ Hành giật giật.
Điều này không giống với tình huống dự tính cho lắm, Chu tổng trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió không phạm sai lầm trong kinh doanh nhất thời cạn lời.
Một lát sau, anh thấp giọng: "Chiêu Chiêu."
Lương Kim Nhược bị anh tiếng gọi của anh khiến da đầu tê dại, nhưng đồng thời cũng hồi hồn từ trong nam sắc, phúc chí tâm linh(*).
(*)Phúc chí tâm linh 福至心灵: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
Thứ mà tối nay xem...... là anh?!
Không phải tới xem màn cầu hôn và nhẫn đính hôn sao?
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chu Sơ Hành sâu thẳm.
Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, Lương Kim Nhược bước lại gần, đứng yên trước mặt anh, ngón tay tái nhợt móc móc mép khăn tắm.
"Thật sự anh không cố tình giấu đi?"
"......"