Lúc chập tối, một bữa tiệc sắp bắt đầu.
Chủ đề là tiệc độc thân, nhưng đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi, party như vậy mỗi tháng bọn họ đều sẽ tham dự vô số lần.
Chỉ là, hôm nay người tới ít đi mấy người.
"Tại sao Mai Mai không tới?"
"Tối qua cô ấy nói đột nhiên bị cảm, sợ lây bệnh cho chúng ta."
"Trùng hợp vậy, Tiểu Phi cũng nói như thế."
Mấy chàng trai cô gái ngồi nói chuyện phiếm trên sô pha đều cảm thấy trùng hợp, "Có thể chính là cùng nhau chơi cùng nhau bị cảm."
Diệp Chi từ ngoài đi vào: "Chị Lương đến trễ một chút."
Đám chị em không thèm để ý: "Không sao, dù gì rất muộn mới kết thúc."
"Chi Chi, hôm nay đều do cậu sắp xếp sao?" Có người hỏi.
"Chủ ý là tôi đưa ra, nhưng mà kinh phí đều là chị Lương thanh toán." Diệp Chi cười tủm tỉm: "Mọi người cũng thế, chị ấy bao."
Ngôi nhà này thật là lớn, cũng thật là đẹp.
Nằm ở Trung tâm Bắc Kinh, cửa sổ kính cực đại trong suốt sát đất có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của thành phố, lúc này có thể thấy vô số ánh đèn.
Diệp Chi bận trước bận sau, sâu trong nội tâm vẫn có chút lo lắng.
Nếu như thật sự là Lương Kim Nhược đã trở lại....
Lương Thanh Lộ nói có thể giải quyết, chắc đã giải quyết rồi, nếu không cô ta vào bằng cách nào, nếu như Lương Kim Nhược không đồng ý, cô ta sao có thể vào được.
Náo nhiệt đến 8 giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên.
Ánh mắt Diệp Chi sáng lên: "Khẳng định là chị Lương đến rồi!"
Đám người tắt đèn tụ tập sau cửa, dù sao nhân vật chính của bữa tiệc cũng là Lương Thanh Lộ, đương nhiên muốn cho cô ta một bất ngờ.
Diệp Chi mở cửa.
"Woaaa — –"
"Bụp!"
Dải ruy băng rơi xuống đầy đất.
Ánh đèn trên hành lang phản chiếu gương mặt kinh ngạc của một đám người.
Một phút sau.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, nam nam nữ nữ bị lệnh cưỡng chế ngồi trên sô pha, trước mặt là ba cảnh sát nghiêm túc, còn có một bảo vệ dẫn đường.
"Chính là các người đột nhập nhà riêng?"
"Không có!"
"Cháu không có, chú cảnh sát, chuyên này không liên quan đến cháu....."
Trong khi khóc lóc kể lể, bọn họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng dáng yểu điệu phía đối diện.
Lương Kim Nhược từ bên ngoài bước vào, vừa bước tới đã không ngừng nhíu mày, cuối cùng ngồi trên ghế, nhàn nhã nhấp ngụm trà.
Nửa ngày, mới có thời gian ngẩng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười.
"Trùng hợp thật nha, lại gặp mặt rồi."
Cô chuyển tầm mắt, "Rốt cuộc đồ hôm nay mặc cũng là hàng thật."
Diệp Chi cứng đờ.
Lời này của Lương Kim Nhược dường như gợi lại ký ức của bọn họ.
Diệp Chi không nhịn được mở miệng: "Lương Kim Nhược!"
Cảnh sát bên cạnh nhìn sang: "Gọi cái gì, cô tên gì, cô là người tổ chức bữa tiệc này? Cô vào bằng cách nào?"
Một loạt câu hỏi khiến Diệp Chi bối rối.
Đám chị em, đám người theo đuổi bên cạnh đều không vui nhìn cô ta, ai biết bản thân đến tham gia tiệc độc thân, lại thành đột nhập nhà riêng.
Sau khi thẩm vấn đơn giản, một đám người bị mang đến đồn cảnh sát.
Diệp Chi quay đầu lại, "Lương Kim Nhược, có phải cô cố ý không?"
"Kêu cái gì mà kêu?" Tô Ninh Dung khinh bỉ.
Không nhận được hồi đáp, Diệp Chi cắn môi, lại cao giọng nói: "Cô về nước mà không về nhà, là vì chị Lương sao?"
Lời nói của cô ta đột ngột dừng lại.
Cô em vốn đứng bên cạnh cô ta bất giác lùi về phía sau, vỗ ngực, suýt chút nữa đã bị vạ lây(*).
(*)Câu gốc là "Cá gặp tai ương", câu đầy đủ là Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư – 城门失火,殃及池鱼 (cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương): cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.
Thẩm Trì vỗ vỗ trán, biết mình sẽ gặp xui.
Trước nay không ai quản được tính khí của Lương Kim Nhược.
"A!"
Diệp Chi mở mắt mấy lần mới mở được, vươn tay sờ sờ mặt, sờ đến bàn tay dính nước, trên lông mi còn mắc lá trà.
Lương Kim Nhược mặt mày thanh đạm: "Bất bình cho ai đấy."
"Cô — –"
"Có người thật sự cho rằng mang họ Lương, liền có thể làm thân thích?"
"Cô vậy mà dám hắt tôi?" Diệp Chi tức giận đến phát run xông lên muốn tóm lấy cô, nhưng bị ngăn lại.
Lương Kim Nhược tiếc: "Lãng phí trà của tôi."
Tô Ninh Dung nghe thấy khẽ ngâm nga.
Lương Kim Nhược lúc này mới nhìn Diệp Chi: "Nghe nói cô đây là làm tiệc độc thân, gọi thân thiết đến vậy, bảo vị độc thân kia đến cứu cô đi."
Chờ bọn họ đi rồi, cô mới quay đầu lại.
"Tôi muốn ném hết, xui xẻo!"
........
Nửa tiếng sau, Lương Thanh Lộ cuối cùng cũng kết thúc cuộc hẹn với Vương Hạo, dự định tới tham dự bữa tiệc độc thân được đặc biệt tổ chức cho mình.
Gọi điện thoại cho Diệp Chi nhưng không liên lạc được.
Sau vài lần, cô nhận được một cuộc gọi khác: "Cô có phải là Lương Thanh Lộ không? Làm phiền cô đến đồn cảnh sát một chuyến."
Lương Thanh Lộ: "Hả?"
–
Lương Kim Nhược thần thanh khí sảng mà cùng Tô Ninh Dung bọn họ đi ăn.
"Tại sao cậu không đợi đến khi Lương Thanh Lộ cũng đến, lùa bọn họ vào cùng một chỗ?" Tô Ninh Dung dựa vào sô pha, hỏi.
"Muốn tận dụng tối đa mọi thứ."
Lương Kim Nhược ăn miếng dưa: "Nhiều người vì Lương Thanh Lộ mà xảy ra chuyện như vậy, cô ta không cứu họ, có hợp lý không?"
Thẩm Trì tặc lưỡi nói: "Được rồi, Chiêu Chiêu, lâu vậy không gặp, hình như cậu trở nên hư hơn rồi."
Lương Kim Nhược ném một cái gối qua.
Thẩm Trì tránh thoát, bắt lấy cái gối: "Tôi nói sai rồi, đây gọi là có dũng có mưu!"
Lương Kim Nhược hừ một tiếng, khinh bỉ một cách thanh lịch.
Trong vòng tròn này, danh tiếng cũng là ưu tiên hàng đầu.
Càng huống chi, có truy cứu hay không là ở trong khoảng khắc suy nghĩ của bản thân, Lương Thanh Lộ cũng không thể thay đổi pháp luật, cô ta chỉ có thể đến cầu xin mình thôi.
Có việc cầu xin người ta, thì tất nhiên phải đưa ra lợi ích.
Theo cách này, đối với Lương Kim Nhược mà nói, thâu tóm Lương Thị sẽ có lợi hơn nhiều.
Cô thích xem bộ dáng cắt da cắt thịt của họ.
Không biết làm sao, Lương Kim Nhược nhớ tới cuộc trò chuyện tối qua giữa Vương Kiến Hoa và Chu Sơ Hành —- cô có chút cảm nhận được vui sướиɠ của Chu Sơ Hành.
Thật đã.
Lương Kim Nhược giơ bàn tay cao quý của mình lên, định gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành.
Giờ mới phát hiện, lần trước kéo anh vào danh sách đen vẫn chưa thả ra.
Mặc dù không thể nhớ ra tại sao lần trước mình lại chặn anh, nhưng khẳng định là có lý do, nhất định là Chu Sơ Hành đã đắc tội cô.
–
Bản thân sự việc này cũng không giấu giếm được, cho nên không đến một đêm liền truyền khắp toàn bộ thủ đô, dù sao cũng liên quan đến mấy nhà.
Đám tiểu bối bình thường làm xằng bậy thì cũng thôi đi, bị bắt đến đồn cảnh sát, khiến những trưởng bối tức điên rồi.
Khi Chu Hành vừa kết thúc xã giao thì biết tin.
Tô đặc trợ lật lật lộ trình ngày mai: "Ký giả phỏng vấn vào chiều mai, câu hỏi chuẩn bị đã được gửi tới rồi."
Những câu này đều được thương thảo trước.
Chu Sơ Hành hiếm khi tiếp nhận phỏng vấn, một khi tiếp nhận, liền không cho phép phát sinh vấn đề.
Tô đặc trợ nói xong việc công, nghĩ đi nghĩ lại, có nên nói hay không.
"Có chuyện thì nói." Chu Sơ Hành nhận ra anh ta muốn nói lại thôi.
Tô đặc trợ nói một mạch: "Tối nay, con trai con gái của Trương tổng, Lý tổng, còn có...... đều bị bắt tới đồn cảnh sát rồi, Lương tiểu thư kiện họ vì tội đột nhập nhà riêng."
Đúng lúc, Wechat vang lên.
Chu Sơ Hành từ đầu tới cuối chưa từng phát hiện mình bị chặn.
Anh click mở, nhìn thấy bài văn ngắn kia của Lương Kim Nhược, chắc chắn đang ra vẻ bố thí khoe khoang với anh, cuối cùng còn phát biểu hùng hồn —-
[Trời sinh em ra chính là để làm nữ tổng tài.]
Tô đặc trợ nhìn anh cúi đầu nửa ngày không ngẩng đầu lên, lại nghe thấy sếp ung dung từ tốn ra lệnh: "Lời cậu vừa nói, lặp lại lần nữa."
"Tối nay Lương tiểu thư đã đem con cái của mấy nhà vào đồn cảnh sát rồi, lý do là đột nhập nhà riêng, chuyện này rất nhiều người đã biết rồi."
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, suy tư giây lát.
Qua một lúc, Lương Kim Nhược nhận được hồi âm của Chu Sơ Hành.
Quỷ bóc lột: [Xem ra có hy vọng trở thành cá sấu thương nghiệp.]
"..........."
Sau nước mắt cá sấu, lại thêm một phát ngôn mới.
Chính anh có thể ví von.
Lương Kim Nhược cũng hối hận chính mình tối qua nói bản thân là cá sấu.
Sau khi hiểu rõ câu nói vừa qua loa vừa chế giễu này, cô làm lại hành vi y hệt như trước kia.
Chu Sơ Hành hồn nhiên chưa phát giác.
Đầu ngón tay anh gõ gõ, lại đánh ra hai chữ "Chúc mừng."
Tô đặc trợ bên cạnh thấy Chu Sơ Hành cúi đầu rũ mắt, tầm mắt lơ đãng lướt nhìn — trên màn hình có một dấu chấm than màu đỏ, còn có một câu.
[Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối.]
Ố ồ, Chu tổng bị chặn rồi.
Tô đặc trợ mắt nhìn mũi miệng nhìn tim, anh ta cũng từng nghĩ, nhưng không dám.