Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 32.2: Tiêu đề ‘hồng phấn’.

Chỉ riêng lễ vật cầu hôn, đã tiêu hết 2 tỷ, còn lên tin tức.

Chưa có sính lễ công khai, Chu Sơ Hành đã cho Lương Kim Nhược 10% cổ phần, ông – một người con trai chân chính của Chu gia, cũng mới chỉ có 8%.

Giờ kết hôn thì vượt qua cả mình rồi.

Cô út Chu cười mở miệng: “Chiêu Chiêu trước kia tình tình khoa trương, bây giờ gả vào nhà rồi, cũng không thể tùy tiện như vậy nữa, phải hiếu thảo với trưởng bối.”

Đôi lông mày thanh tú của Lương Kim Nhược khẽ nhướng lên.

Nhắc mới nhớ, hồi nhỏ thực ra cô thường xuyên gặp vị cô út Chu này, bởi vì bà ta sau khi kết hôn rồi hơn phân nửa thời gian sống ở Chu gia.

Mỗi lần đều là ch của Lâm Nhạc tquay đây xin lỗi và đón bà ta.

Hồi đó ông cụ vẫn còn sống, liền bảo bà ta về nhà mình mà ở, không có việ gì thì đừng tới đây, bấy giờ bà ta mới giảm số lần đi.

Chờ đến khi Chu Sơ Hành nắm quyền Tập đoàn Trung Thế, bà ta càng không dám tới nhiều nữa.

Tô Nhạc lập tức trầm mặt, sau đó lại khôi phục tươi cười: “Chiêu Chiêu hiếu thảo với tôi nhất, đâu giống với đứa con trai vô tâm kia của tôi.”

Lương Kim Nhược thuận thế khoác lấy cánh tay của bà.

Trong nhà này, người thương cô nhất chính là bà.

“Chắc lâu rồi không gặp những người khác nhỉ?” Tô Nhạn nói, Đây là bên đằng ông nội cả của con, gọi chú là được rồi.”

Lương Kim Nhược chào hỏi ông nội cả và bà nội của Chu Sơ Hành trước. Hai ông bà cụ tuổi đều đã lớn , chỉ cười ha hả nói tốt.

Sau đó mới là những trưởng bối khác.

Tô Nhạn lại nói: “Hai đứa nhỏ này con đều biết cả, Yến Kinh còn đang ở nước ngoài, chưa có về, Tết năm nay có thể gặp.”

“Các con tới thật đúng lúc, thời gian không còn sớm, cố thể ăn cơm rồi.”

Ánh mắt của chú hai Chu Sơ Hành vẫn luôn đặt trên người Lương Kim Nhược, đáng tiếc nhìn cả buổi trời, đều không nhìn thấy 2 tỷ trong truyền thuyết.

Dù sao cũng không đến nỗi là chiếc vòng cổ đơn giản trên cổ kia, phải không?

Ông ta không có con, nói đúng ra là không có con hợp pháp, về phần con ngoài giá thú có hay không, Chu gia chỉ ra lệnh cưỡng chế không cho phép có con ngoài giá thú, cho dù có cũng một mực không thừa nhận.

Lương Kim Nhược và Chu Sơ Hành đi ở đằng sau, nhỏ giọng nói: “Sao anh không nói trước với em, đây cũng quá nhiều rồi đó.”

Chu Sơ Hành không nhanh không chậm: “Em cũng không phải là chưa từng gặp.”

“Em vẫn chưa từng gặp với thân phận là vợ của anh.” Lương Kim Nhược nhéo cánh tay của anh, trước đó anh sã cởϊ áσ vest ngoài, chỉ mặc sơ mi.

Người đi ở đằng trước quay đầu lại.

“Vợ chồng son nói lời thì thầm gì đấy.”

Lương Kim Nhược lộ ra một nụ cười tươi, trên mặt ửng đỏ.

Chu Sơ Hành thần thái tự nhiên.

Lâm Nhạc và Chu Cảnh trạc tuổi, lén lút chậm lại mấy bước, muốn nghe xem hai người đang nói cái gì.

Lươn Kim Nhược đang suy nghĩ lung tung, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầuL “Nhiều người không tốt à?”

“Tốt chỗ nào?”

Nhiều người thì dễ ồn ào.

Chu Sơ Hành cúi người, “Hôm nay em có thể nhận được rất nhiều bao lì xì.”

Lương Kim Nhược ngửi thấy hương gỗ trên người anh, nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Ấy, vậy nhiều người thật sự rất tốt.”

Lâm Nhạc và Chu Cảnh đang nghe lén ở đằng trước: “??”

Cái này hợp lý sao?

Hai người bao lớn rồi còn tơ tưởng bao lì xì?



Phòng ăn của nhà cũ cực lớn, là thẩm mỹ ngày xưa của ông cụ, bàn tròn kiểu Trung, bọn họ ngồi lên cũng vẫn còn có chỗ trống.

Lúc này bên trên đã bày biện đầy đồ ăn hình thức đẹp mắt hương vị thơm ngon.

Tô Nhạn với tư cách là mẹ của Chu Sơ Hành, tự nhiên tiếp đón mọi người: “Không biết hôm nay chuẩn bị có hợp khẩu vị của mọi người hay không.”

Mấy đứa trẻ chen tới chen lui, cuối cùng Chu Linh Nghi thắng, ngồi ở một bên khác của Lương Kim Nhược: “Anh Sơ Hành, tân hôn vui vẻ nha.”

Chu Sơ Hành khẽ cười: “Cảm ơn.”

Chu Cảnh không chịu thua kém: “Anh họ, chị Kim Nhược xinh đẹp như vậy, thế mà bị anh cưới mất rồi, hồi nhỏ em cũng muốn cưới đấy.”

Chu Sơ Hành rót ly trà, “Ngày trước lúc em mấy tuổi còn muốn cưới cô gái nhà họ Mạnh, anh không ngại nói cho anh Yến Kinh của em biết đâu.”

Chu Cảnh: “?”

Lâm Nhạc ở một bên cười trào phúng.

Nhiều người, náo nhiệt, ăn cơm dĩ nhiên không thể ăn không nói ngủ không nói.

Lương Kim Nhược đang tập trung ăn uống, thình lình nghe thấy chú hai Chu ở đối diện hỏi: “Chiêu Chiêu có phải lấy được dự án Thiên Tụy rồi không, chú nhớ trước đây Chiêu Chiêu học hội họa phải không?”

Cô buông đũa xuống.

Lương Kim Nhược khẽ mỉm cười: “Hội họa là hứng thú và sở thích của cháu.”

“Còn tưởng cháu sẽ giống với mẹ cháu, coi sở thích thành nghề chính cơ.” Chú hai Chu nói: “Sau này không vẽ tranh nữa à?”

Lương Kim Nhược đáp: “Thỉnh thoảng ạ.”

Chú hai Chu lại hỏi: “Vậy cháu đột nhiên chuyển sang kinh doanh, bắt đầu sau? Con gái mọi nhà ấy, học nghệ thuật tốt biết bao, còn có thể hun đúc (tài năng, phẩm hạnh tốt).”

Chu Sơ Hành ngước mắt nhìn ông ta một cái.

Chú hai Chu vô thức ngậm miệng lại, nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu lại —— Hơn nữa ông ta vẫn là trưởng bối đấy, sợ cái gì.

Rõ ràng lão đại đã qua đời, Chu gia nên để ông ta quản mới đúng, ai ngờ được ông cụ thế mà lại giao cho Chu Sơ Hành lúc đó vừa mới thành niên.

Ông ta thân là trưởng bối, đỉnh đầu trống trơn chỉ ăn chia hoa hồng.

Hiện giờ chỉ có thể không cam lòng mà nói cho sướиɠ mồm.

“Bắt đầu ạ.” Lương Kim Nhược nhìn ông ta ở bên kia bàn, cười tủm tỉm nói: “Vừa nhìn thấy những thứ đó, thì cảm giác thật đơn giản.”

Cô chợt hỏi: Chú hai, nghe nói chú đầu tư thất bại rồi. Ôi chao, có cần hỏi thử cháy không, hỏi thử A Hành cũng được, chuyện nhỏ thôi mà.”

“……”

Chu Sơ Hành ừ nhẹ một tiếng: “Chú hai không cần ngượng ngùng.”

Ngượng ngùng?

Chu Cảnh và Chu Linh Nghi đều không nhịn được cười, sợ mình sẽ cười ra tiếng.

Tính tình của Lương Kim Nhược chưa bao giờ chịu thiệt, bản tính kiêu căng của cô đã sớm bộc lộ rõ ràng ở Chu gia từ mười mấy năm trước.

Sau lần này, chú hai nhà họ Chu đã im lặng.



Ăn cơm xong, người bên phía ông nội cả tán gẫu một lát, đều híp mắt cười tặng quà tân hôn cho Lương Kim Nhược.

Đôi mắt Lương Kim Nhược trong veo, nói ngọt vô cùng.

Lâm Nhạc và Chu Cảnh ở một bên nhìn vô cùng ê răng, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, lễ vật phong phú như vậy, nhưng vẫn còn quá sớm để bọn họ kết hôn, chỉ có thể đợi đến dịp lễ tết.

Cô út Chu ước tính sơ sơ, những thứ này cộng lại đã không ít rồi.

Chờ khi Chu Sơ Hành và ông cụ Đại phòng còn có cánh đàn ông đến thư phòng bàn chuyện, lòng bà ta lúc này lại rục rịch.

“Chiêu Chiêu, trước đây khi cháu chưa về, cô nhìn thấy có bức tranh đã đấu giá 30 triệu.” Bà ta che miệng, “Tranh của cháu thì thế nào?”

Lương Kim Nhược khiêm tốn, “Vẫn cứ như thế thôi ạ.”

Bây giờ xem ra, 30 triệu lúc đó đối với cô mà nói đã là giá thấp rồi, cô phải nỗ lực đến đơn vị hàng trăm triệu.

“Vậy cháu học nhiều năm như vậy, chẳng phải không có tiến bộ gì sao?” Cô út Chu giả vờ kinh ngạc: “Không nên như vậy nha.”

Lương Kim Nhược nhàn nhã đáp lại: “Vẫn có người sẵn lòng sưu tầm.”

Ví dụ như Chu Sơ Hành, trộm bức tranh kia đi còn không nói cho cô biết giấu ở chỗ nào.

“Đương nhiên rồi.” Tô Nhạn cười ha hả đáp lại: “Tay của Chiêu Chiêu khéo léo như vậy, tranh con bé vữ cho A Hành đặc biệt đẹp.”

Lương Kim Nhược giậy nảy mình, suýt nữa bật dậy khỏi ghế sofa.

Cái gì gọi là đặc biệt đẹp? Bà đã xem rồi?

Đã xem tranh bán khỏa thân cô vẽ cho Chu Sơ Hành rồi?!

Đúng lúc mọi người trên lầu đi xuống, Chu Sơ Hành nghe thấy câu này, cũng nhíu chặt mày, quan sát thần sắc của mẹ một lát, thoáng yên lòng.

Lương Kim Nhược nhìn về phía anh.

Chu Sơ Hành khẽ lắc lắc đầu.

Nhận được đáp án khẳng định này từ anh, Lương Kim Nhược thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là dì Nhạn đang chém gió thay cô.

Tô Nhạn quả thực chưa từng nhìn thấy bức tranh kia, nhưng bà đã hỏi Chu Sơ Hành.

Lúc đó anh chỉ nói một câu rằng vẽ rất đẹp.

Ánh mắt anh cao như vậy, đã nói đẹp, vậy chắc chắn không sai.

Mẹ của Chu Yến Kinh bên Đại phòng đi ra hòa giải: “Thật sao, vẽ cho A Hành, chúng ta có thể xem thử không, vẫn chưa từng thấy đâu.”

“Phải đó phải đó.”

Trái tim của Lương Kim Nhược lại nhấc lên.

Tô Nhạn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn Chu Sơ Hành vừa mới đi qua: “A Hành, tranh Chiêu Chiêu vẽ cho con đâu, đừng giấu nữa, lấy cho thím của con với mấy người khác thưởng thức đi.”