Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 29.1: Làm nũng, ông xã.

Hội nghị thường kỳ sắp bắt đầu, Chu Sơ Hành nói xong câu này liền cúp máy.

Lương Kim Nhược ngồi trong xe, vắt óc suy nghĩ đến lần trước là lần nào, may mà ký ước không lâu lắm —— chính là đêm tân hôn hôm đó.

Ngày đó cô vừa viết xong bản kế hoạch, lúc đang muốn chia sẻ.

Lúc ấy sau khi play kết thúc, cô không ngủ được, liền nói với Chu Sơ Hành cách thực hiện bản kế hoạch của mình.

Có khoe khoang cũng có muốn anh nói thử suy nghĩ thế nào.

Nhưng lúc ấy dáng vẻ Chu Sơ Hành dường như hoàn toàn không nghe, thúc giục cô đi ngủ, Lương Kim Nhược thậm chí còn không để trong lòng.

Anh lại có thể nhớ?

Số liệu như vậy đều nhớ được?

Vậy đôi khi cô huyên thuyên linh tinh giữa lúc trên giường, chẳng phải là anh đều nhớ hết.

Lương Kim Nhược vỗ vỗ mặt, liên hệ với Mẫn Ưu, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ của Mẫn Ưu.

“Bản kế hoạch bị động vào?”

Mẫn Ưu lúc này đang đi dạo phố bên ngoài, muốn đi cắt kính trong trung tâm thương mại, dựa theo yêu cầu của Lương tổng, phải tìm một tiệm kính mắt sang chảnh.

Có điều cô ấy không biết cái gì mới coi là sang chảnh trong mắt Lương Kim Nhược, vì vậy trung tâm thương mại mà cô ấy đến là khu xa xỉ tương đối nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Nghe xong lời của Lương Kim Nhược, Mẫn Ưu sửng sốt.

Cô ấy tất nhiên biết tính quan trọng của dự án kế hoạch Thiên Tụy này.

Mẫn Ưu nhanh chóng nhớ lại tình huống ngày hôm đó: “Tôi tận tay giao bản kế hoạch cho giám đốc Trương, nếu như có vấn đề, vậy thì tất nhiên là vấn đề xảy ra sau đó.”

“Có phải là giám đốc Trương làm không?”

Khoảng thời gian này cô ấy đến Lương Thị, vẫn chưa hiểu rõ đầy đủ mọi người.

Giám đóc Trương trong ấn tượng của cô ấy, tương đối ôn hòa, bình thường cũng rất tôn kính với Lương Kim Nhược, nếu không cô ấy cũng sẽ không yên tâm như vậy.

“Không đâu.”

Lương Kim Nhược phun ra hai chữ.

Đầu ngón tay của cô gõ nhẹ lên gấu váy, chiếc xe lướt qua trung tâm, những tòa cao ốc đồ sộ che khuất ánh mặt trời, bóng râm chiếu vào gương mặt trắng trong mộc mạc của cô, hàng mi thật dài khẽ vỗ.

Lương Kim Nhược suy tư chốc lát: “Cô đang ở đâu?”

Mẫn Ưu nói: “Tôi đang cắt kính.”

Lương Kim Nhược cười một tiếng: “Vậy cô cứ cắt kính cho tốt trước đi.”

Có lời của Chu Sơ Hành làm cơ sở, tảng đá lớn trong lòng cô đã được trút bỏ, hôm nay là ngày nghỉ, Lương Thị và Trung Thế khác nhau, cao tầng chỉ có một nửa loạng choạng đi làm.

Lương Kim Nhược yên tâm với quản lý Trương là vì ông ấy đã từng nhận ân huệ của Thẩm Hướng Hoan, cô là con gái của bà, mấy năm trước bọn họ còn liên lạc riêng.

Cô có thể tiến vào Lương Thị một cách mau lẹ như vậy, cũng là nhờ có ông ấy.

Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn(*), Lương Kim Nhược lại gọi điện thoại cho giám đốc Trương: “Chú Trương, hôm đó đến Trung Thế giao bản kế hoạch, có người nào đi qua văn phòng của chú không ạ?”

(*)不怕一万,就怕万一 – Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, “nhất vạn” chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.

Vạn nhất nghĩa là: Lỡ như, chẳng may…

Nhất vạn 一萬: Là chỉ số 10.000. Người Việt Nam vẫn còn dùng chữ vạn, từ này có ý chỉ số lượng lớn.

Vạn nhất 萬一: Là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ, có thể tạm dịch theo tiếng Việt là: Lỡ, xui thay, rủi thay…

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất:

Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may: Nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000)

(Nguồn: chiase.org)

Giám đốc Trương hôm nay không đi làm, bị hỏi đến mức ngẩn người, nhưng vẫn trả lời: “Nếu nói có ai, ngoài người giao bản kế hoạch ra, thì không còn người khác nữa.”

Lương Kim Nhược hỏi lại: “Chú có gặp phải tình huống đặc biệt không ạ?”

Giám đốc Trương hỏi: “Chiêu Chiêu, sao thế?”

“Không sao ạ.” Lương Kim Nhược không có nói thẳng, mà lại hỏi tiếp: “Cháu nhớ hôm đó, Lương Thanh Lộ không đi làm thì phải?”

“Ơ con bé có đi làm mà, chú nhớ con bé đã đến.” Lời của giám đốc Trương hoàn toàn khác.

Đôi mắt xinh đẹp của Lương Kim Nhược nheo lại: “Cô ta đến chỗ chú ạ?”

“Vậy thì không có, có điều bọn chú đυ.ng phải trên đường, con bé muốn nhờ bỏ thêm bản kế hoạch của nó vào, bọn chú dây dưa một hồi. Cháu yên tâm, chú không thêm bản kế hoạch của con bé vào.” Giám đốc Trương cam đoan.

Lương Kim Nhược hơi hơi mỉm cười: “Vâng, cảm ơn chú Trương.”

Cúp điện thoại, nụ cười tươi trên mặt cô lập tức biến mất.

Quả nhiên không khác cô đoán là mấy, trong toàn bộ Lương Thị, người có thể động vào bản kế hoạch của cô ngoài Lương Thanh Lộ ra cũng không có ai khác.

Thật không ngờ, lá gan của cô ta lớn như vậy.

Có điều, cô ta thế mà chỉ sửa, chứ không phải trực tiếp lén cầm mất bản kế hoạch của mình.



Hội nghị đánh giá thường kỳ hôm nay của Trung Thế, sẽ chọn ra người phụ trách mảng kinh doanh phụ bên phía Lương Thị kết nối với Trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy.

Tất cả bản kế hoạch đã được Chu Sơ Hành thông qua trước, sẽ tiếp tục được đưa vào hội nghị thường kỳ.

Lương Thị giao tổng cộng tám bản kế hoạch, chọn một trong tám là được.

Mấy bản trước đó đều nghiêm chỉnh đúng mực, rất phù hợp với đặc điểm trung dung(*) của Lương Thị, đối với Trung Thế tiến công cực kỳ mạnh mẽ mà nói, tầm thường không có gì lạ, nhưng cũng sẽ không xảy ra sai sót.

(*)中庸 – Trung dung: không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc (một chủ trương của Nho giáo); cũng có thể hiểu là bình thường, tầm tầm

Tô đặc trợ chiếu bản kế hoạch lên màn hình chiếu ở phía sau, liếc nhìn mọi người, nâng giọng nói: “Kế tiếp là kế hoạch của Lương tổng.”

Những người khác đều không thể tránh khỏi hơi ngồi thẳng.

Mặc dù chưa khẳng định, nhưng vị này chính là bà Chu trong tin đồn.

Không biết vị này viết kế hoạch ra cái dạng gì.

“Lương tổng…… chính là Lương tiểu thư?”

“Phải đó, nghe nói những phương diện khác rất có tài hoa đấy.”

“Hình như chưa từng học qua kiến thức chuyên môn của mảng này, có thể viết tốt sao?”

Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Dù gì dự án kế hoạch Thiên Tụy cũng rất quan trọng, có móc nối đến hình tượng quốc gia, cũng có liên quan lớn đến phương hướng tương lai của Trung Thế.

Trang đầu tiên được chiếu ra chính là lời mở đầu rất tinh tế, chỉ riêng phần thiết kế đã độc đáo, khác biệt hoàn toàn với những người khác.

Khác với màu sắc lòe loẹt sặc sỡ bản thân cô thích, trên đề án kế hoạch ngắn gọn rõ ràng.

Xem mục lục liền biết rằng rõ ràng trật tự, xuất phát điểm cũng tương đối mới lạ.

Chẳng qua là mọi người đều không biết nội dung là cái dạng gì.

Ngay khi mọi người định nghiêng tai lắng nghe, đã nhìn thấy Tô đặc trợ phụ trách giải thích rời khỏi phía trước, trở lại cuối bàn dài.

Người đàn ông ngồi ở cuối bàn dài tay cầm một cây bút máy giá trị đắt đỏ, không chút để ý quét mắt nhìn mọi người xung quanh bàn.

Sau đó đứng dậy.

“Lần này, do tôi tới nói.”

Phòng hội nghị một mảnh yên lặng.

Mọi người nhìn người đàn đứng phía trước nhất, trong lòng bọn họ còn phập phồng bất định —— Chu tổng đây là định tự mình nói?

Bọn họ nhìn nhau, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ không chắc.



“Lương Thanh Lộ?”

“Hôm nay hình như tôi mới nhìn thấy chị ấy ở bên khách sạn Nam Hà, chẳng phải lễ đính hôn sắp đến rồi sao, dạo này đang bận cái này đấy, cô muốn là cái gì?”

Bị dụ nói xong, Diệp Chi vẻ mặt cảnh giác.

Lương Kim Nhược cười nhẹ: “Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?”

Diệp Chi nhớ lại chuyến đi đến đồn công an của mình, dừng khoảng chừng hai giây, từ đây quyết định sẽ không làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật nữa.

Cô ta không ngờ hôm nay lại có thể bị Lương Kim Nhược tìm tới.

Thủ đô có nhiều công tử bột bạch phú mỹ như vậy, bất kể là cãi nhau hay xé rách mặt, cũng không có kiểu như Lương Kim Nhược.

“Chắc cô sẽ không định đưa chị ấy đến đồn công an đó chứ?” Cô ta hỏi.

“Ái chà, cô nhắc nhở tôi rồi.” Lương Kim Nhược dứt khoát chọc cô ta, “Để tôi xem, dùng lý do gì đưa chị ta vào.”

Diệp Chi cực kỳ hoảng sợ: “Cô là ma quỷ đấy à!”

“Vừa rồi là tôi nói hươu nói vượn, không chắc chị ấy ở đó, tôi cũng không biết chị ấy ở đâu……”

“Tôi đã sắp tới nơi rồi.” Âm thanh của Lương Kim Nhược trong trẻo rõ ràng, “Yên tâm, sẽ không quên lợi ích của Diệp tiểu thư cô đâu.”

Diệp Chi nghe âm báo máy bận, biểu cảm quái dị.

Có nên báo tin cho Lương Thanh Lộ không…… Quên đi, vẫn không nói thì hơn, dù sao là Lương Thanh Lộ đắc tội cô ta, không liên quan gì tới mình.

Cô ta lại không biết Lương Kim Nhược là đi gây sự.

Lương Kim Nhược xoay xoay di động, lại gọi cho Mẫn Ưu: “Lát nữa cô cắt kính xong thì đến hách sạn Nam Hà, đúng rồi……”

Cô mới không muốn đến đó một mình, lỡ như Lương Thanh Lộ người đông thế mạnh.

Mẫn Ưu lập tức trả lời: “Vâng.”

Còn chưa cúp máy, người đàn ông đối diện tủ kính đưa một cặp gọng kính có gọng vàng hồng mảnh qua, “Thư ký tiểu thư, cái này tương đối hợp với cô.”

“Ai ở bên cạnh cô đấy?” Lương Kim Nhược không nghe rõ nội dung, nhưng nghe ra giọng nói.

“Thẩm thiếu.” Mẫn Ưu ăn ngay nói thật.

Lương Kim Nhược không biết hai người này gặp phải nhau thế nào, bảo cô ấy đưa máy cho Thẩm Trì: “Thẩm Trì, cậu tìm cho tôi hai vệ sĩ.”

Thẩm Trì hỏi: “Sao đấy?”

Lương Kim Nhược cười nói: “Đương nhiên là đi gây sự rồi.”

“Yên tâm đi, loại chuyện này rất đơn giản, mười phút nữa người tôi tìm sẽ tới Nam Hà.” Thẩm Trì đáp lời lập tức tiến hành.

Mẫn Ưu nhìn cậu kết thúc cuộc gọi, “Đưa di động cho tôi.”

Thẩm Trì nhập thẳng số của mình vào trong đó, ngẩng đầu dừng lại trên gương mặt ngoan ngoãn yên tĩnh của cô ấy, “Được rồi.”

Anh ta lợi dụng lúc cô ấy không chú ý, đeo gọng kính lên sống mũi của cô ấy.

“Thử xem.”

Mẫn Ưu nhỏ giọng kinh hô một tiếng, ngả người ra sau, không né tránh.

Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp lộ ra từ gọng kính mỏng màu vàng, đường nét mềm mại.

“Thư ký tiểu thư đeo cái này quả nhiên rất hợp, rất đẹp.” Thẩm Trì nhìn cô ấy, nói: “Như kẹo cứng ngọt ngào.”

Mẫn Ưu cau mày nhắc nhở: “Làm phiền Thẩm thiếu sau này gọi tôi là thu ký Mẫn được rồi, không cần thêm chũ khác.”

Cô ấy tháo gọng kính xuống, đặt lên tủ kính.

“Cảm ơn, có điều tôi không thích kiểu này.”