Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
- ------------------------------
Chuyện này thì có gì để mà hối hận!
"Coi thường em?"
Lương Kim Nhược từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, biểu thị rằng từ khi sinh ra đến nay, Lương Chiêu Chiêu cô chưa có chuyện gì đáng để hối hận!
Từ dưới lầu đến trên lầu, bình thường chỉ mất một hai phút ngắn ngủi.
Tối nay chính là tốn hơn mười phút.
Chiếc váy được Lương Kim Nhược cẩn thận lựa chọn đã thể hiện hoàn hảo tác dụng của nó, vật dùng đúng chỗ(*), sau đó từ trên cầu thang ném xuống.
(*)物尽其用 - Vật tẫn kỳ dụng. Cả câu là: 人尽其才,物尽其用 (Nhân tần kì tài, vật tần kì dụng).
Nghĩa: Người dùng đúng việc, vật dùng đúng chỗ
Sử dụng hết tài năng của con người, phát huy hết tác dụng của cải
Vừa vặn ném trúng miệng bình hoa, kéo xuống dưới.
Còn cái cúc áo kia, không biết nó nhảy đến chỗ nào rồi.
Ngay từ đầu, cô vẫn còn có thể hé miệng, nhưng về sau, cái miệng hồng nhuận mềm mại là mở ra, một chữ cũng không thể thốt ra, âm cuối đều rời rạc.
Nói phóng đại là giá phải trả.
Lương Kim Nhược chưa từng được đáp đất, cảm giác mình đang lơ bay lửng trên trời, đôi mắt luôn sáng ngời cũng như chìm trong sương mù, ngấn nước, nước mắt cứ treo lơ lửng không rơi, phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Mỗi lần cô không nhịn được cong ngón chân lên, trên tay cũng sẽ dùng lực.
Móng tay xinh đẹp mượt mà được cắt tỉa cẩn thận cắm sâu vào lưng, bả vai của Chu Sơ Hành, để lại những vết hình trăng lưỡi liềm nông hoặc sâu.
Sau khi từ trên mây rớt xuống, Lương Kim Nhược phát hiện mình đã đến phòng tắm rồi.
Cô ghé vào trên vai Chu Sơ Hành, đầu vừa nghiêng, híp mắt liền nhìn thấy được lỗ tai trên vành tai phải của anh, vốn muốn dùng tay, nhưng cánh tay không nhấc lên được, đành phải động miệng.
"Lương Kim Nhược." Chu Sơ Hành khàn tiếng.
"...... Anh cứ nhìn xem......" Lương Kim Nhược cảm thấy ngữ khí của anh không đúng lắm, vội vàng buông ra, giọng lười biếng hỏi: "Lỗ tai này có đủ dài không?"
Trong tông giọng của Chu Sơ Hành vẫn mang theo hương vị mơ hồ, có hơi khàn.
"Không có."
"Em còn tưởng mấy năm vậy rồi sẽ không nhìn thấy nữa."
"Chuyện chính em từng làm mà em còn không rõ?"
Chu Sơ Hành nghiêng mặt đi, gương mặt của Lương Kim Nhược lúc này đỏ bừng sau khi thỏa mãn, phong tình vạn chủng, hàng mi dài liên tục rung rinh như một con bướm đang vỗ cánh.
Cô quá mệt nhọc, nhắm mắt lại để anh tùy ý tắm rửa.
Ngày trước nhân lúc anh đang ngủ trưa bấm lỗ tai cho anh, thậm chí còn chảy máu, sau đó Chu Sơ Hành đã không nói chuyện với cô suốt một tuần.
Khi đó Lương Kim Nhược cũng không thấy gì.
"Lỗ tai bấm đẹp thế mà để lãng phí." Lương Kim Nhược nhẹ nhàng quăng xuống một câu: "Nếu không thì anh dùng hoa tai của em đi."
Chu Sơ Hành cười lạnh: "Hoa tai?"
Lương kim Nhược làm nũng nói: "Hoa tai của em đẹp như thế, hời cho anh rồi, em còn không muốn cho anh đó, cho anh thì em chỉ còn một cái thôi."
"Trông em vẫn còn khí lực." Chu Sơ Hành đột nhiên nói.
Đầu óc Lương Kim Nhược không tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy giọng nói của anh có chút gợi cảm, đến khi cô phản ứng lại, chỉ kêu ra được một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Trở lại trên giường lần nữa, không biết đã qua bao lâu.
Lương Kim Nhược buồn ngủ đến mức mắt nhắm lại không muốn mở ra, mơ màng sắp ngủ, thân thể giống như vừa ăn phải nhuyễn cốt tán trong tiểu thuyết võ hiệp.
Dù sao mặc kệ Chu Sơ Hành có kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào, cô sẽ không động nữa, nhiều lắm thì hừ hừ hai tiếng.
Chu Sơ Hành tắt bóng đèn lớn.
Đuôi tóc dài đen nhánh được lau khô, một chút tóc mai dính ngược lại dính vào sườn mặt.
Cô hé ra một khe hở, lộ ra dưới ánh đèn vàng mờ mờ, tóc của Chu Sơ Hành còn ướt hơn so với cô, ngập tràn hương vị hormone.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, từ trên cao nhìn xuống.
Lương Kim Nhược trong một giây tỉnh táo lại: "Nhìn em làm gì?"
Thanh âm của cô lầm bầm giống như hờn dỗi, e thẹn ba phần.
Ánh mắt Chu Sơ Hành hơi dao động, "Có việc bàn với em."
"Buồn ngủ chết rồi, ngày mai lại nói." Lương Kim Nhược đẩy đẩy ngực anh, từ chối nói chuyện tiếp, "Chu tổng tha cho em đi......"
Cô đang nói thì im lặng.
Thật sự ngủ thϊếp đi rồi.
Làm tổ trên gối của anh.
Trong lúc nửa mê nửa tính, cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, Lương Kim Nhược chui vào lòng Chu Sơ Hành, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương quen thuộc.
-
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lương Kim Nhược là tự nhiên tỉnh, vị trí bên cạnh đã sớm lạnh, không biết Chu Sơ Hành dậy từ lúc nào.
Đêm qua không kéo rèm cửa sổ, bây giờ đã được kéo lại.
Đoán chừng là Chu Sơ Hành làm.
Lương Kim Nhược nằm ì trên giường một lúc, cân nhắc xem hôm nay mình là đi uống trà, hay là đi mua sắm, đột nhiên nhớ ra hiện giờ mình là cổ đông của Lương Thị.
Cô lập tức ngồi dậy, eo liền đau nhức.
Đêm qua chắc hẳn Chu Sơ Hành đã uống thuốc. Lương Kim Nhược oán thầm.
Cũng may chính cô cũng khá sung sướиɠ, liền không truy cứu chuyện này nữa.
Mở di động ra, mấy tin nhắn mới nhất là của Tô Ninh Dung gửi tới: [Làm sao bây giờ, anh ấy hình như thật sự là gay!]
[Chiêu Chiêu cậu tỉnh chưa?]
[Không phải cậu và Chu Sơ Hành một đêm không ngủ chứ?]
Lương Kim Nhược gõ mấy chữ: [Tỉnh rồi.]
Cô trực tiếp lấy một chiếc sơ mi đen từ trong tủ quần áo của Chu Sơ Hành mặc vào, hai chân trần đi rửa mặt, còn không quên soi gương chụp ảnh.
Cuối cùng, gửi qua cho Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược: [Áo ngủ mới.jpg]
Bên kia không hồi âm.
Lương Kim Nhược chỉ đành xuống lầu, dưới lầu dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh.
Nhìn thấy cô, dì ấy lộ ra nụ cười của người dì(*), chỉ chỉ vào bình hoa bên kia: "Lương tiểu thư, đây là y phục của cô sao? Là không cần nữa, hay là......"
(*)Dì ở đây là 姨母 (Di mẫu), tức là chị/em gái của mẹ, ý là nụ cười hiền lành, hiền từ
Lương Kim Nhược ngó qua, tim nhảy dựng.
Cô vội vàng duỗi tay vơ lại, "Cần chứ, tối qua bị gió thổi rơi xuống."
Dì giúp việc: "......"
Trong biệt thự có bão sao? Dì ấy làm bộ không biết.
"Tôi vừa mới thấy một chiếc cúc áo trên sàn ở phòng ăn, hình như là trên áo sơ mi...."
"Cũng cần!" Lương Kim Nhược mở miệng, điềm nhiên như không nói: "Cháu và Chu Sơ Hành đánh lộn, dứt đứt nó, đưa cháu đi."
Đêm qua ai còn nhớ tìm cúc áo.
Có điều, cô cũng không ngờ, cúc áo lại có thể lăn từ cầu thang đến phòng ăn.
Đẩy dì giúp việc với vẻ mặt ái muội rời đi, Lương Kim Nhược mới vỗ vỗ mặt, tối nay phải về Đàn Duyệt Phủ thôi, nếu không khẳng định sẽ bị dì Nhạn biết.
Cô lại gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: [Đêm qua anh muốn bàn việc gì?]
Đối phương vẫn không hồi âm.
Ăn sạch sẽ xong liền không hồi (âm)?
Lương Kim Nhược banh mặt, nghĩ nghĩ, vẫn không block.
Cô rộng lượng.
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Lương Kim Nhược còn tưởng là dì giúp việc đi nhưng quay lại, không ngờ là một học sinh giỏi đeo kính gọng đen bước vào.
"Lương tổng, chào ngài." Học sinh giỏi rất lễ phép.
Xưng hô này khiến Lương Kim Nhược rất hài lòng: "Cô là?"
"Mẫn Ưu." Học sinh giỏi trả lời, đưa ra một phần văn kiện, "Đây là sơ yếu lý lịch của tôi, Chu tổng nói, bắt đầu từ hôm nay, tôi là thư ký của ngài."
Chu tổng?
Chu Sơ Hành nói?
Lương Kim Nhược mơ hồ, nhận lấy xem xét văn kiện của cô ấy.
Sở sĩ không phải là một tờ giấy, là bởi vì lý lịch của Mẫn tiểu thư trước mặt này thật sự quá xuất sắc, gia cảnh bình thường nhưng vừa học vừa làm, thành tích đặc biệt tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng.
"Cô có yêu cầu gì đối với tiền lương?" Lương Kim Nhược hứng thú bừng bừng.
Thư ký tốt như vậy, cô chẳng phải không khác gì có một đoàn thư ký sao.
Mẫn Ưu đẩy đẩy mắt kính, "Chu tổng đã chi trả rồi."
Lương Kim Nhược lại kinh ngạc.
Chu Sơ Hành làm hết chuyện này đến chuyện khác, sao đột nhiên tốt như vậy, không phải là do đêm qua cô vất vả như thế, nên anh cấp phúc lợi chứ?
Không có gì là miễn phí.
Lương Kim Nhược lại hỏi: "Chu tổng của mấy người đâu?"
Mẫn Ưu ngẫm nghĩ: "Tạm thời đi công tác, lúc này hẳn là đang trên chuyến bay quốc tế."
Chẳng trách không trả lời tin nhắn, Lương Kim Nhược cong cong đôi mắt, "Được, đợi lát nữa cô cùng tôi đến công ty."
-
10h sáng, Tô Ninh Dung đến đón cô.
Đối với vị phụ tá mới này, Tô Ninh Dung chỉ hỏi đơn giản, sau đó liền quay lại đề tài trước đó: "Chiêu Chiêu."
"Hôm qua mình vừa đăng ký, kết quả phát hiện trong phạm vi mấy chục mét thì chỉ có mình mình, mình cảm thấy rất giống như anh ấy."
Tô Ninh Dung quặt một cái, mái tóc xoăn dài của cô ấy vểnh lên.
"Cậu nói mình có cần vạch trần không?" Cô ấy hỏi.
Lương Kim Nhược không ngờ chủ ý của mình lại thật sự hữu dụng: "À, đây chỉ là một bài kiểm tra mình thấy trên mạng thôi, nếu không thì, cậu ép hỏi một chút? Lỡ như là giả thì sao?"
Tô Ninh Dung đã nghỉ cả đêm: "Thật ra, vốn dĩ liên hôn chính là tương kính như tân(*)."
(*)Tương kính như tân: (vợ chồng) tôn trọng nhau; tôn trọng nhau như khách
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ, "Tần gia không đến mức làm loại chuyện này đâu."
Đặc biệt là bản thân Tần gia có liên quan đến giới giải trí, thấy nhiều chuyện như vậy, trong nhà cũng không thiếu con cái nối dõi, danh tiếng cũng không tồi.
"Để mình nhờ Chu Sơ Hành hỏi thăm xem."
"Cái này không phải là đánh rắn động cỏ sao!" Tô Ninh Dung chớp mắt, "Mình đã có biện pháp rồi."
Lương Kim Nhược đang định hỏi biện pháp gì, thì đã tới Lương Thị.
Tô Ninh Dung dừng xe: "Đi đi, Lương tổng!"
Lương Kim Nhược cong môi nở nụ cười, hôm qua là đến dạo một chút, hôm nay trực tiếp đi lên.
Cô giẫm lên dày cao gót, đi trong công ty như đang bước trên sàn catwalk, uy vũ sinh phong(*), Mẫn Ưu đi theo bên cạnh cô, hai người tiến thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.
(*)Uy vũ sinh phong 虎虎生风: Hình dung sự hoành tráng, khí thế phi phàm
Trong công ty đã sớm mở bàn luận.
"Vừa rồi người đó là?"
"Hình như là vị kia!"
"Đây là tới để kiếm chuyện hay là......"
"Công ty của nhà người ta, đến thị sát một chút thì có làm sao."
"Thật sự rất xinh đẹp, trên hot search lần trước vẫn còn là ảnh chụp lúc mười mấy tuổi, hiện tại quá đẹp luôn, đại mỹ nhân minh diễm."
"Tôi thấy, trong công ty có kịch hay để xem rồi."
Người ngoài không biết, nhưng bọn họ làm việc ở Lương Thị, Lương Thanh Lộ đi làm một năm, chuyện bọn họ không nên biết đều biết đã biết.
Ngày hôm qua cô ta ở cửa công ty, trợ lý bỏ việc ngay tại chỗ.
Khắp công ty đều đã biết.
Lương Kim Nhược đi lên tầng 25.
Mẫn Ưu nghiêm túc hỏi: "Lương tổng, ngài có phòng làm việc không?"
Lương Kim Nhược đang nghịch móng tay của mình, nghe thế, khóe môi thoa son đỏ nhếch lên: "Không có, nhưng mà, rất nhanh sẽ có thôi."
Mẫn Ưu dường như đã nghe hiểu.
Tầng 25 chỉ có hai phòng làm việc.
Phòng thư ký cũng ở tầng này, nhìn thấy cô đến đây, vô cùng kinh ngạc, nhưng lại tự nhiên mà chào hỏi: "Chào Lương tiểu thư."
Lương Kim Nhược nhướng mày, "Phòng làm việc của Lương Thanh Lộ ở đâu?"
Thư ký chần chừ mấy giây.
"Có lẽ tôi hỏi sai rồi, phòng làm việc của tôi ở đâu." Lương Kim Nhược hất hất cằm, xinh đẹp tươi mát ập thẳng vào mặt.
Thư ký sửng sốt, theo bản năng nhìn nghiêng về phía đối diện.
Lương Kim Nhược nháy mắt, "Mẫn Ưu, đi thôi."
Mẫn Ưu rất trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Đẩy cửa ra, Lương Kim Nhược rất thất vọng: "Người không có ở đây."
Mẫn Ưu nhịn cười: "Lương tổng, văn phòng này ngài nghĩ muốn phong cách thế nào?"
Lương Kim Nhược xoay vòng, vắt óc suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc: "Không thể giống của Chu Sơ Hành được, phải phù hợp với thân phận của tôi, phải nổi bật! Phải phô trương!"
"Phải tinh xảo hoàn mỹ giống như chính tôi!"
Khó tránh cành mẹ đẻ cành con, Lương Kim Nhược đã gọi điện cho Lương Thanh Lộ.
Lương Thanh Lộ ở bên kia còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt lười nhác tự thông báo của cô: "Tôi đã tiếp nhận phòng làm việc của cô rồi."
Lương Thanh Lộ:??
Cô ta phẫn nộ nói: "Lương Kim ------"
Điện thoại trực tiếp bị cúp, hơn nữa còn không gọi lại được.
-