Tiễn bước hai người bạn nhậu của Trương Tam, hắn bắt đầu vừa nghêu ngao hát vừa thu dọn chén đũa.
"Nàng Lý nương, lấy chồng rồi, nhà chồng giàu..."
Tôi phát một cái vào lưng hắn: "Hết cái để hát rồi hả?"
Trương Tam chắc chắn đã say rồi, chứ bình thường hắn nào có thế này.
Trương Tam lập tức đổi bài: "A Mộc A Mộc, gả cho đồ tể, mỗi ngày ăn thịt, thịt sườn, thịt nạc, thịt mỡ..."
Nghe hắn hát mà tôi đói luôn.
Giọng Trương Tam chẳng có vần điệu gì, tới đoạn thịt còn hét toáng lên, làm tôi giật hết cả mình.
Tôi lại vỗ hắn một cái, nhanh tay đổ tro vào bát đũa đầy mỡ: "Rửa nhanh lên còn đi ngủ, mai phải dậy sớm đi làm nữa."
Tuy Trương Tam say nhưng vẫn thạo việc, chẳng mấy chốc chúng tôi đã rửa sạch bát đũa, tôi khẽ đỡ Trương Tam: "Không cần bưng vào bếp đâu, mai tôi bưng, anh về ngủ đi nào."
Trương Tam ngoan ngoãn theo tôi về phòng, ngoan ngoãn cởϊ áσ nằm lên giường.
Tự nhiên tôi lại có một ý tưởng.
Từ khóa tiếp theo là N.
Trương Tam say rồi, có lẽ ngày mai cũng không nhớ hết đâu.
Nhớ lại những gì tự nhủ lúc sáng, mặt tôi đỏ lên.
Trương Tam nằm im trên giường không nhúc nhích.
Tôi cắn răng quay lưng lại với hắn, cởϊ áσ.
Tôi lần mò ra sau để nắm tay Trương Tam.
Tay hắn nóng hổi, nóng tới nổi tôi hoảng hốt.
Tôi úp tay hắn vào ngực mình.
Sau đó Trương Tam tỉnh dậy.
Đồ xấu xa! Tôi biết ngay hắn chỉ giả bộ ngủ thôi mà!
___
Sáng hôm sau, tôi bị một con chó lớn làm tỉnh giấc.
À, không phải một con chó lớn, là Trương Tam.
Hắn liếʍ mặt tôi, cái đồ xấu xa này!
"A Mộc." Trương Tam đẩy tôi: "Đừng giận mà. Không phải anh giả bộ ngủ đâu, tại anh chóng mặt quá nên mới nhắm mắt đấy."
Tôi lấy cái gối ụp lên mặt: "Mau đi làm đi, tôi muốn ngủ."
Trương Tam kéo cái gối xuống, vì buồn ngủ nên tôi không có sức, ỡm ờ thuận theo hắn.
Trương Tam giúp tôi lót cái gối xuống đầu, rồi lại nói: "Chiều anh sẽ về sớm, mua kẹo đường cho em."
Tôi nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng có cảm nhận được con chó lớn kia lại liếʍ mình thêm một cái.
______
Trương Tam quả thật mua kẹo đường.
Cả một bó to!
Tôi tức giận muốn chết, bởi vì kẹo đường sẽ chảy, và còn hút kiến nữa.
Tôi kéo lỗ tai Trương Tam, đây cũng bởi vì tôi quá tức thôi, mẹ tôi ở nhà cũng kéo tai tôi giống vậy. Chỉ là bà chưa bao giờ kéo của cha tôi, hay Tiểu Hổ.
Trương Tam xụ mặt để tôi kéo, có lẽ hắn cũng biết mình làm sai.
Cuối cùng chúng tôi mang đống kẹo đường này ra phát cho con nít trong làng.
TruyenHD
Kẹo đường được tạo hình con nọ con kia, Trương Tam bảo cái to nhất là hình con hổ, nhưng tôi chẳng thấy nó giống hổ.
Mặc dù tôi chưa từng thấy một con hổ ngoài đời thật, nhưng người ta nói hổ vừa hung tợn vừa mạnh mẽ.
Con vật ngốc nghếch này tuyệt đối không thể là hổ được.
Trương Tam khăng khăng giữ cái to nhất lại cho tôi.
Con nít làng này rất ít đứa được đến huyện thành chơi, cả ngày ở ven đường nghịch bùn, đứa lớn một chút thì chăn trâu, hoặc đi làm việc vặt cho cha mẹ.
Thú vui hay làm nhất là hái trộm xoài của Lý viên ngoại.
Chưa có đứa nào từng được ăn kẹo đường.
Lũ trẻ bu lại quanh chúng tôi, hò reo điếc cả tai, tôi chẳng đếm được có bao nhiêu đứa nữa.
Vì Trương Tam vừa to vừa cục mịch nên chúng không dám tới gần, chủ yếu vây lấy tôi.
Một đứa bé nhỏ xíu bám chặt lấy chân tôi, một bàn tay bỏ vào miệng mυ'ŧ 'chọc chọc', một tay nắm quần tôi.
Trên tay nó không có cây kẹo nào.
Lũ trẻ lấy kẹo xong thì đã chạy tứ tán hết rồi, chỉ có nó là chậm quá, không có.
Tôi quay sang Trương Tam.
Trương Tam lập tức hiểu ý tôi.
"Không," hắn từ chối thẳng thừng: "Cây còn lại là của A Mộc mà."
Đứa bé vẫn mυ'ŧ tay nhìn tôi.
Tôi nhìn Trương Tam: "Đưa tôi."
Để bảo vệ cây kẹo hình con hổ này mà Trương Tam đã rất lao lực, một tay giương lên thật cao. Mà bởi vì hắn cao quá, tụi con nít chẳng đứa nào rớ tới được, ngay cả tôi cũng không.
Tôi kiên quyết: "Chỉ có mình nó là không có thôi, nó vẫn là một em bé nhỏ đấy, rất tội nghiệp."
Trương Tam lẩm bẩm: "A Mộc cũng nhỏ mà."
Tôi chống nạnh: "Nhưng tôi không phải em bé."
Kế tiếp U.
Trương Tam chuyển chỗ giấu kẹo từ cao cao trên đầu tới sau lưng: "Em bé Mộc."
Tôi vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Đừng có giấu."
Trương Tam nghĩ giấu kẹo rồi đứa bé này sẽ không biết sao.
Hình như nó không biết thật.
Đứa bé kéo quần tôi dường như vẫn chưa nói sõi nữa.
Đi cũng chập chững mà thôi.
"Trương ca, hay cho nó một nửa thôi được không?" Cuối cùng, tôi đành nhượng bộ một bước với Trương Tam.
Có lẽ biết tôi sẽ không đời nào gỡ đứa nhỏ này ra nếu không cho nó kẹo, Trương Tam bĩu môi: "Vậy A Mộc cắn trước đi, cắn miếng to ấy, thằng nhóc này nhỏ xíu, chắc không biết ăn kẹo đâu."
Tôi cười: "Vậy cho nó một miếng be bé thôi nhé."
Lúc này Trương Tam mới đưa cây kẹo ra.
Tôi cắn một miếng, con hổ rôm rốp bể làm ba.
Tôi đỡ lấy một miếng rơi ra, nhét cho Trương Tam: "Cái này cho anh nè."
Còn phần kẹo dính với que gỗ, tôi nhét vào tay đứa bé: "Cho con nè."
Đứa bé giương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, đột nhiên cười toe toét, để lộ hàm răng sún, nó ra sức nắm chặt que kẹo, nghiêm túc liếʍ.
Cũng quên không buông quần tôi ra luôn.
Tôi và Trương Tam đành đứng chờ nó ăn xong kẹo, chủ yếu vì nó dễ thương quá, tôi muốn chơi thêm một chút.
Một lát sau thì ở ven đường xuất hiện một người đàn ông: "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, mày đâu rồi, thằng Đại Bảo chó đẻ này, để quên em trai cũng không biết, lát về tao phải đánh cả hai đứa mày..."
Giọng mắng chửi càng lúc càng gần, từng chữ của gã đàn ông cứ dính lè nhè vào nhau, tôi biết gã đang say, khi cha tôi say ông cũng nói chuyện bằng cái giọng lè nhè ấy.
Gã đàn ông thấy tôi và Trương Tam ở ven ruộng, đương nhiên cũng thấy thằng bé đứng ôm chân tôi.
"Tiểu Bảo!" Gã thét to.
Thằng bé đang ăn kẹo giật bắn mình, lập tức trốn sau chân tôi, tay cầm kẹo của nó cũng bấu vào quần tôi, làm dây ra những vệt đường nhớp nháp, nhưng dù sợ hãi đến run rẩy, thằng bé cũng không buông que kẹo ra.
Trương Tam cau mày đứng chắn giữa tôi và gã đàn ông.
"Trương... học việc." Gã ta nheo mắt nhìn Trương Tam, miệng méo nứt ra, chẳng biết có phải là một nụ cười không: "Cậu, à, và con vợ dị hợm của cậu."
Mặt Trương Tam đỏ bừng lên rất nhanh.
Khớp tay hắn siết khanh khách.
Gã đàn ông vươn đầu nhìn qua vai Trương Tam, thấy bàn tay nhỏ xíu bấu quần tôi, gã lập tức gào lên: "Tiểu Bảo, thằng chó con, đi ra đây cho tao!"
"Đừng có giao du với đồ quái dị này, nó cho mày ăn cái gì đấy, nhả ra..."
Gã đàn ông chưa dứt câu đã nằm ngửa.
Bởi vì Trương Tam vừa đấm gã một cú thẳng mặt.
Trông Trương Tam như một con gấu tức giận, hắn đá lên lưng gã đàn ông một cái, làm gã lăn luôn xuống ruộng: "Ngô Tứ, đừng tưởng tao không dám đánh mày."
Ngô Tứ mất một lúc mới lổm ngổm bò dậy khỏi ruộng, mình mẩy bê bết bùn, la lối: "Thằng chó Trương, hôm nay mày dám đυ.ng vào tao, tao cho mày biết, chuyện này không xong đâu, mày chỉ là con chó của nhà Lý đồ tể thôi, cả cưới vợ cũng phải cưới cái đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ này! Thằng con rệp! Đồ mạt sát! Hôm nay mày dám đυ.ng vào tao, trời đánh cái thứ nhà mày tuyệt hậu! Mày đυ.ng vào tao thì mày không xong... ặc!"
Trương Tam cúi xuống nắm cổ áo Ngô Tứ, từng nắm đấm vung lên nhanh đến hoa mắt. Mặt hắn đỏ dừ lên như say rượu, còn mắt hắn trợn trừng long lên. Tôi chưa từng thấy một Trương Tam như vậy.
Giọng Trương Tam gầm lên giống một cái giếng cạn nước: "Ai cho mày nói như vậy, mồm miệng sạch sẽ một chút đi! Động vào tao không sao, nhưng động vào vợ tao, tao đánh cho chết!"
Tôi vội vàng kéo áo Trương Tam, từ nãy giờ tôi bận rộn ẵm Tiểu Bảo, che mắt nó lại, nên sức lực kéo Trương Tam cũng không lớn bao nhiêu.
Tôi lập cập nói: "Trương ca, Trương ca, đủ rồi, đủ rồi."
Gã đàn ông dường như đã chết giấc, rũ rượi trong tay Trương Tam như một con bù nhìn bị gẫy cột chống.
Trong lòng tôi tràn ngập hoảng loạn: "Có...có chết không?"
Trương Tam vứt Ngô Tứ xuống đất: "Còn lâu mới chết, mồm miệng thối hoắc, phải dạy nó một bài học mới được."
"Đủ rồi mà..." Tôi suýt thì cắn phải răng, trước mắt tôi mờ đi, cho đến khi Trương Tam ôm tôi vào ngực.
"A Mộc, đừng khóc, anh đánh gã rồi, không có ai dám nói bậy về em nữa đâu."
Giọt nước mắt vừa trào ra của tôi cũng phải nuốt ngược lại, tôi phì cười: "Khóc là vì anh hung dữ quá, tôi sợ anh đánh chết gã."
Tiểu Bảo bị kẹp giữa Trương Tam và tôi đột nhiên cười khanh khách.
Lúc này lại có một thằng nhóc chạy tới.
Trông nó hao hao Tiểu Bảo, chắc là Đại Bảo đây mà, mặt thằng nhóc có một dấu bạt tay đỏ chót, môi bĩu ra như treo được cả bình dầu.
Nó thấy Tiểu Bảo đầu tiên, gào lên: "Tiểu Bảo!"
Sau đó nó thấy một đống dưới đất.
Rồi S. Nhớ check cmt nữa nha.
Nó trợn to mắt.
Sau đó bụm miệng khúc khích cười.
Đại Bảo nhìn hai người bọn tôi, nó dè dặt liếc Trương Tam, sau đó đổi sang nhìn tôi, rụt rè nói: "Tiểu Bảo..."
Tôi vội vàng thả Tiểu Bảo xuống đất, thằng nhóc lập tức xông lên ôm lấy em trai.
Sau đó nó cắm đầu bỏ chạy.
Tôi muốn nhắc nó là Ngô Tứ - người cha hư hư thực thực của tụi nó vẫn còn nằm đó.
Nhưng nghĩ lại vết bạt tai trên mặt Đại Bảo, tôi lại thôi.
Cuối cùng, chỉ còn lại chúng tôi trên đường. Nhờ sự xuất hiện rồi biến mất của Đại Bảo Tiểu Bảo, tôi mới hồi hồn lại từ những gì vừa diễn ra.
Trương Tam đứng cạnh tôi bối rối như một con gấu làm sai.
Tôi chỉ Ngô Tứ dưới đất: "Người này phải làm sao đây?"
Trương Tam thở phào: "Qua nói với Trung ca một tiếng là được. Đi, đi về thôi A Mộc, anh đói rồi."
"Đánh người ta hăng quá nên đói nhỉ?" Tôi bâng quơ.
"Bình thường anh không có đánh ai đâu, nhưng mồm thằng này bẩn. A Mộc, đừng để ý nó, bình thường nó nát rượu lắm, phá làng phá xóm, ai cũng ghét hết, anh đánh một trận này có khi người ta còn khen hay nữa đó."
Nghĩ tới hai đứa bé vừa rồi, tôi bỗng có hơi buồn: "Ngô Tứ cưới vợ rồi hả?"
"Ừa, hai đứa vừa nãy là con thằng đó."
"Vậy..." Tôi cũng không biết mình muốn hỏi gì, cuối cùng chỉ biết thở dài: "Về nhà thôi."
Chúng tôi quay về nhà, đạp lên nắng chiều, không biết từ khi nào mà bàn tay lo lớn của Trương Tam đã nắm chặt tay tôi, hắn thì thầm: "Sau này mà có con, anh sẽ không bao giờ đánh tụi nó đâu, hư quá thì tét đít thôi."
Tôi đáp lại hắn mà lòng ngậm buồn: "Lỡ không có thì sao?"
Trương Tam đáp: "Thì không có thôi, hai người cũng vui mà, A Mộc sẽ luôn thân nhất với anh."
Mắt tôi nhòe đi: "Nhưng mà tuyệt hậu..."
Trương Tam vội vàng lau nước mắt cho tôi: "Đừng khóc mà... A Mộc!"
Lúc rơi nước mắt mà tôi cứ cảm nhận được hắn lẩn quẩn xung quanh, lặp đi lặp lại mỗi câu 'A Mộc đừng khóc'.
Trương Tam chẳng biết dỗ dành gì cả.
Cuối cùng Trương Tam cõng tôi chạy thẳng về nhà.
Tôi nằm trên lưng hắn mà khóc ỉ ôi, nước mắt thấm hết lên áo hắn.
"Có... phải... cưới... tôi, anh, anh bị... dị nghị nhiều... lắm không? Hức... oa, Trương ca, Trương ca, lỡ tôi, không sinh được... thì sao, oa..."
Trương Tam nóng ruột vô cùng: "Mẹ kiếp, thằng chó Ngô Tứ, lần sau ông phải cho nó một trận... A Mộc đừng khóc mà... Em khóc ông nóng ruột chết mất! Mẹ nó! Ai dị nghị thì ông đấm nó! Không có con thì bắt một đứa về cho em nuôi!"
Tôi thở hổn hển: "Anh...anh tính bắt ai?"
Trương Tam im lặng.
Ba giây sau, hắn tự tin đề nghị: "Bắt thằng Tiểu Bảo đi. Còn nhỏ, dễ dạy. Lớn lên nó sẽ nghĩ chúng ta đẻ ra nó thật."
Tôi im bặt.
Bởi vì tôi nhận ra Trương Tam đang nghiêm túc.
Lúc này thì đã về tới nhà.
Trương Tam đá văng cửa. Cánh cửa cũ kỹ 'két' một chuỗi dài rồi đập bùm vào bức tường.
Tôi hết hồn, bởi vì cửa long ra rồi.
Trương Tam rõ ràng cũng hết hồn.
Trương Tam và tôi nhìn cánh cửa hoàn tất sứ mệnh cuối cùng của nó, chỏng chơ nằm trên đất.
Tôi đột nhiên không nhịn được cười.
Sau đó tôi phá ra cười như điên.
Trương Tam gãi mũi ngại ngùng: "Mai anh sửa, đồ cũ quá..."
Tôi ôm chặt cổ Trương Tam cười không ngừng được, sau đó Trương Tam cũng cười hô hố lên.
Tôi vừa ráng nín cười vừa bảo: "Đừng... có đánh, chủ ý lên Tiểu Bảo... Bị nha dịch bắt vào nhà lao bây giờ... Ngốc..."
Trương Tam quay mặt sang dụi dụi vào tôi: "Vậy A Mộc đừng khóc nữa."
Tôi mỉm cười: "Không khóc, mau thả tôi xuống."
"Không thả!" Trương Tam hét vang, cắm đầu chạy vào sân.
Cuối cùng hắn vứt tôi lên giường.
Cúi đầu xuống liếʍ mặt tôi, Trương Tam thì thầm: "Không có Tiểu Bảo cũng được, cố gắng có một Tiểu Mộc nhé..."
Lần này tôi không đẩy hắn ra nữa.
Trương Tam cởϊ áσ tôi, hắn cũng tự cởϊ áσ mình.
Bên ngoài mặt trời đã chẳng còn bóng dáng, chỉ còn lại chút ánh sáng lơ thơ chưa kịp theo chân các anh chị mà trốn vào bóng đêm.
Trong sự mờ ảo đó, chúng tôi chân thật nhìn thấy nhau.
Trương Tam hôn lên ngực tôi, luôn miệng lẩm bẩm: "A Mộc đẹp nhất, A Mộc, A Mộc...."
Cảm giác nóng bừng đẫy đà trong tôi, mơ màng nhìn người đàn ông phía trên. Tôi vừa sợ hãi, vừa khó chịu, người tôi bỗng trở nên thật yếu ớt, giống như chỉ một chút xíu tủi thân cũng không chịu nổi.
"Hức." Khóe mắt tôi lại ẩm ướt.
Trương Tam hôn mắt tôi, lẩm bẩm: "Sao em lại khóc vậy, A Mộc, anh làm gì không đúng sao?"
Tôi hỏi: "Không phải chúng ta động phòng xong rồi sao?"
Trương Tam chạm lên mũi tôi: "Xong thế nào mà xong vậy?"
Tôi bối rối: "Thì cởi hết ra, cùng lên giường nằm..."
Trương Tam chạm lên môi tôi, rất nhẹ, hắn khẽ hỏi khi môi chúng tôi đυ.ng nhau: "Bọn họ dạy em như vậy sao, A Mộc, chỉ có vậy thôi sao?"
Tôi rớt nước mắt lần nữa: "Có phải sai, rồi, không?"
Sao ngay cả chuyện này tôi cũng làm sai?
Trương Tam cắn lên môi tôi, làm tôi giật mình bụm miệng lại: "Sao, anh cắn tôi?"
Trương Tam nhìn tôi, dưới chút xíu ánh sáng còn sót lại, tôi nhìn thấy đôi mắt rực rỡ của hắn.
Giọng hắn khàn trầm hơn bình thường nhiều: "Không có sai, nhưng mà chưa đủ... Anh dạy em làm thế nào nhé? A Mộc, đừng sợ..."
Rồi Trương Tam cắn miệng tôi, lưỡi hắn luồn vào bên trong, kéo lấy lưỡi tôi, mắt tôi lập tức mở to, cả người ngốc ra.
Suy nghĩ của tôi dần biến thành hồ dán, cả người trở nên vô cùng kì quái, tôi rất muốn cuộn người lại, giống như làm thế sẽ có cảm giác an toàn hơn vậy.
Trương Tam lại chạm lên sườn mặt tôi: "Cái này gọi là 'hôn', A Mộc, anh đang hôn em."
Tôi rầu rĩ: "Hôn là phải kêu cái 'chóc' cơ, mẹ cũng hôn Tiểu Hổ, tôi biết."
Nhưng mẹ không hôn tôi.
Trương Tam vuốt ve lưng tôi, hắn liên tục hạ những nụ 'hôn' xuống cổ và vai tôi. Đυ.ng chạm của hắn làm tôi rùng mình, một cơn run rẩy kì lạ chạy dọc sống lưng.
"Cũng không cần phải kêu 'chóc' đâu mà... Anh là người đầu tiên hôn em, em hôn lại đi, em cũng sẽ là người đầu tiên hôn anh."
Trương Tam hôn cái 'chóc' lên mặt tôi.
Cám dỗ của việc 'người đầu tiên được hôn Trương Tam' làm tôi thấy mình can đảm hẳn ra.
Tôi rướn người dậy để hôn lên mặt hắn.
Mắt Trương Tam sáng lấp lánh.
Bây giờ trời đã hoàn toàn sụp tối, gian phòng lờ mờ hiện lên trong mắt tôi. Tôi nắm một lọn tóc của Trương Tam: "Tối..."
Trương Tam sột soạt ngồi dậy: "Em muốn thắp nến sao? Đợi anh."