“Ngọc Cầm! Cẩn thận!”
Cùng tiếng hét to ấy là tiếng dao đâm vào cơ thể người khiến những người xung quanh không khỏi rùng mình, sợ hãi mà kêu to.
Hai mắt Hứa Y Y đỏ bừng nhìn máu chảy xuống bàn tay mình, cô ta dường như phát điên mà đâm mạnh hơn nữa.
“Ha ha ha! Đáng đời! Đáng đời mày lắm! Mày nên chết đi.”
Nhìn thấy bản thân đã đâm trúng Tô Ngọc Cầm, Hứa Y Y liền cười như điên như dại, mặc kệ bảo vệ kéo cô ta cũng không hề vùng vẫy.
Lúc này, Hứa Y Y thực sự giống như kẻ điên vậy.
Chỉ cần nghĩ đến Tô Ngọc Cầm sẽ phải trả giá về những việc mình đã làm cô ta cảm thấy rất vui sướиɠ.
Đặc biệt chứng kiến gương mặt đau khổ, không tin được của Dương Kỳ cô ta càng cảm thấy thích thú.
Thứ cô ta không thể có được người khác cũng đừng hòng có được.
Ngay giây phút dao đâm vào người mình, Tô Ngọc Cầm dường như cảm nhận được vô cùng rõ ràng âm thanh kinh khủng ấy.
Chỉ trong vòng mười giây, Hứa Y Y lao đến, tuy rằng cô rất muốn tránh nhưng thực sự không kịp, chỉ có thể để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Tô Ngọc Cầm cúi người, dùng tay bịt vết thương ở bụng lại, cô không thể rút dao ra vì như vậy sẽ khiến máu chảy nhiều hơn hoặc nghiêm trọng hơn nữa có thể vô tình tổn thương thêm nhiều bộ phận trong cơ thể.
“Ngọc Cầm, em… em… Ngọc Cầm… ” Dương Kỳ run rẩy đỡ lấy Tô Ngọc Cầm, một người trước nay vốn bình tĩnh gương mặt giờ đây không có một chút máu nào cả.
Rất nhanh máu của Tô Ngọc Cầm đã thấm ướt hết phần bụng của cô, tay của Dương Kỳ cũng dính máu.
Lúc này Tống Nhu cùng Tiểu Trần mới lấy lại tinh thần hai người ngay lập tức gọi cấp cứu.
“Cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!”
Dương Kỳ không dám di chuyển hoặc bế Tô Ngọc Cầm lên nên chỉ có thể ngồi yên ở đó đợi bác sĩ tới.
Từng giây từng phút trôi qua nhưng đối với những người ở đây lại như là từng năm trôi qua vậy.
“Sao lại lâu như vậy? Để em ra ngoài xem!” Tiểu Trần sốt ruột vô cùng, cô không thể chịu đựng được việc Tô Ngọc Cầm đau đớn ngồi đây liền chạy ra ngoài xem.
Cô hận không thể có ba đầu sáu tay kéo xe cấp cứu đến ngay bây giờ.
Nhìn Tô Ngọc Cầm càng ngày càng tái nhợt, Dương Kỳ không dám lơ là mà trò chuyện cùng cô, cô không thể ngủ.
“Ngọc Cầm, em có nghe thấy anh nói không? Em đừng ngủ nhé! Bác sĩ sẽ đến bây giờ rồi vì vậy đừng ngủ!”
Cho dù đau đớn như Tô Ngọc Cầm hiện tại vẫn còn khá tỉnh táo.
Cô mỉm cười, giơ tay về phía anh, Dương Kỳ vội nắm lấy, cô muốn an ủi anh đừng lo lắng như vừa hít thở cơn đau ở bụng càng giữ dội hơn.
Lúc này, Tô Ngọc Cầm bỗng xuất hiện ý nghĩ kỳ quái, so với đau đẻ thì bị đau bụng cái nào sẽ đau hơn? Nghĩ vậy, cô liền mỉm cười, không biết có sống nổi qua ngày hôm nay không mà cô đã nghĩ thực xa vời rồi.
Nhưng Tô Ngọc Cầm không biết ngày cô đau đẻ ở trong phòng bệnh kia, có một người đàn ông không nhìn thấy cô, không nghe được giọng cô đã lo lắng tới mức tự làm bản thân bị thương.
Tuy nhiên chuyện này để sau đi, hiện tại chúng ta quay trở lại thời gian lúc này đã.
Dương Kỳ thấy Tô Ngọc Cầm bỗng cười thì không tự giác cười theo, anh thực sự hối hận lúc nãy không phát hiện sớm ra ý đồ của Hứa Y Y để cô ta có cơ hội gây hại cho Ngọc Cầm.
Thầm tự hứa nếu ông trời cho anh sống lại anh nhất định sẽ bảo vệ cô vậy mà hiện tại anh lại không thể! Càng nghĩ càng tự trách, hàng lông mày của Dương Kỳ xoắn lại, không khí xung quanh trầm xuống khiến mọi người xung quanh không tự giác lùi về phía sau một bước.
“Em không sao! Đừng… khụ… đừng lo lắng!”
Biểu hiện này của anh khiến trái tim của Tô Ngọc Cầm không khỏi trật một nhịp, cô bỗng nghĩ tới lời yêu ngày hôm đó anh nói có lẽ là thật! Tô Ngọc Cầm nắm chặt lấy anh anh, nếu lần này bình an cô sẽ thử đối mặt với lòng mình xem sao.
“Anh không sao! Chỉ cần em không sao, anh cũng không sao cả!” Dương Kỳ cúi người tựa đầu vào trán cô, giống như làm như vậy anh có thể truyền hơi ấm cũng như sức mạnh của mình dành cho cô vậy.
“Em nhất định không được bỏ lại anh!”
Hình ảnh ngày hôm đó dường như xuất hiện trong đầu anh một lần nữa, cả người cô nằm trong vũng máu, lạnh lẽo nằm đó mà anh lại chỉ có thể bất lực ôm cô vào lòng đau đớn.
Khi đó anh đã ước người có thể chết chính là anh!
“Dương… Dương… Kỳ, em…” Cô muốn nói gì đó nhưng mà trước mặt cô bỗng trở nên tối thui như mực.
Trước khi mất đi ý thức Tô Ngọc Cầm chỉ kịp nghe được tiếng gọi đầy hoảng sợ của Dương Kỳ truyền đến.
Cô muốn nói với anh đừng lo lắng nhưng cô không thể.
Phát hiện cô đã mất đi ý thức, Dương Kỳ cực kỳ hoảng sợ, anh dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô nhưng cô không hề phản ứng lại, trả lời anh là một mảnh yên tĩnh.
“Ngọc Cầm! Ngọc Cầm! Em mau tỉnh lại!”
Vốn đang ở một bên nhìn xem xe cấp cứu đã đến chưa, Tống Nhu cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Chị vội vàng tiến đến.
“Sao vậy? Ngọc Cầm sao vậy?”
“Cô ấy ngất đi rồi, xe cấp cứu vẫn chưa tới sao?” Anh lo lắng, nếu mất máu quá nhiều tính mạng cô sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn thế nữa đối với con gái vùng bụng vô cùng quan trọng, anh nhớ cô rất yêu trẻ con.
Cô còn đặc biệt dùng một số tiền lớn để đầu tư cho một cô nhi viện, nếu… Dương Kỳ không dám nghĩ tiếp.
Anh nhìn ra bên ngoài, đang lúc không biết có nên liều một phen, bế cô đi không thì lúc này xe cấp cứu cũng tới.
“Chị Nhu, Dương ảnh đế, xe cấp cứu tới rồi!”
Tiểu Trần hô to, cô ấy vội vàng quay lại nói với hai người.
Bác sĩ và y ta ngay khi đến nơi thì vội vàng xuống xe.
Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra ngoài.
“Mời anh phối hợp một chút!” Thấy Dương Kỳ vẫn ôm Tô Ngọc Cầm bác sĩ đành bất đắc dĩ nói, Dương Kỳ nghe vậy, giật mình sau đó từ từ lùi lại nhường chỗ cho anh ta.
Nhưng ánh mắt luôn theo dõi từng hành động, cử chỉ của bác sĩ sợ rằng có chuyện gì không hay xảy ra.
Vừa đến bệnh viện Tô Ngọc Cầm đã được đưa đến phòng cấp cứu đặc biệt, theo lời bác sĩ nói hôm nay chỉ còn phòng này trống.
Bởi vì lo lắng cho Tô Ngọc Cầm nên Dương Kỳ cũng không hề suy nghĩ nhiều mà gật đầu.
Nhưng vừa mới bước vào chưa được bao lâu, bác sĩ liền ra ngoài cùng lúc đó một y tá cầm theo xấp giấy đi về phía họ.
“Ai là người thân của bệnh nhân, hiện tại bệnh nhân cần phẫu thuật gấp mời đến ký tên.”
Nghe được lời của bác sĩ, Dương Kỳ vội vàng đứng lên đáp: “Tôi!”
Tống Nhu nghe vậy liếc anh một cái nhưng vẫn không nói gì.
Bác sĩ thấy thế nhìn về phía Dương Kỳ: “Anh có quan hệ gì với bệnh nhân?”
“Tôi là bạn trai cô ấy.” Dương Kỳ không chút nghĩ ngợi đáp.
“Vậy mời anh ký vào đây!” Bác sĩ gật đầu đưa giấy tờ cho Dương Kỳ.
Xong xuôi, bác sĩ đi vào phòng cấp cứu, tất cả mọi người chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Dương Kỳ cùng Tống Nhu và Tiểu Trần ngồi ở ghế đợi, trợ lý Vương ở lại xử lý Hứa Y Y.
Dương Kỳ nói trước hết hãy giao cô ta cho cảnh sát trước.
Những việc còn lại đợi khi nào Tô Ngọc Cầm tỉnh lại sẽ giải quyết sau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua một tiếng… hai tiếng… Dương Kỳ cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng dần, anh có chút khó thở.
Nhưng giờ phút này, anh không thể xảy ra chuyện gì vì thế Dương Kỳ nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chị Nhu, tại sao lâu như vậy rồi mà chị Ngọc Cầm vẫn chưa ra?” Tiểu Trần ghé sát người Tông Nhu thì thầm nói.
Trước khi vào bên trong bác sĩ rõ ràng đã nói hơn một tiếng sẽ có kết quả mà, hiện tại đã gần ba giờ đồng hồ trôi qua.
Cô rất lo lắng, sợ tình huống xấu xảy ra.
Tống Nhu cau mày, chị nắm chặt tay Tiểu Trần.
Hai tay chị đỏ lừ, cho thấy chị lo lắng cho Tô Ngọc Cầm như thế nào.
“Nhất định sẽ không có chuyện gì! Ngọc Cầm phúc lớn mạng lớn, lại tốt bụng ông trời nhất định sẽ có mắt!”
Dương Kỳ cũng nghe được câu hỏi của Tiểu Trần, anh muốn tiến lên phá bỏ cánh cửa kia song lại sợ rằng nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình cứu chữa của cô.
Cuối cùng, anh đứng dậy đi về phía cuối hành lang, đấm mạnh vào tường.
Âm thanh va chạm khiến hai người Tống Nhu cứng người lại, họ dường như thấy được một Dương Kỳ khác hoàn toàn với dáng vẻ đẹp trai, lịch lãm bình tĩnh mọi ngày.
Đúng lúc này tiếng đèn phòng cấp cứu tắt làm cho mọi người lấy lại tinh thần, Dương Kỳ không để ý đến đau đớn trên tay vội vàng tiến lên.
Vừa hay từ dãy đầu hành lang cũng có hai người trung nhiên chạy về phía họ.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
“Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”.