"Vậy thì tốt quá rồi! Ha ha, anh làm tôi tưởng toang rồi chứ!"
Tô Ngọc Cầm vui sướиɠ.
Thế là bao nhiêu nỗ lực của cô và mọi người thành công rồi.
không uổng công mọi người hơn một tháng bỏ ăn bỏ ngủ để hoàn thành nó.
Lần đầu tiên Đình Xuyên thấy Tô Ngọc Cầm vui vẻ như một đứa trẻ như vậy.
Khác với bình thường khi ở công ty, cô tuy thân thiện nhưng vẫn để lộ cái gì đó khiến người khác khó lại gần.
Càng hiểu biết về Tô Ngọc Cầm, anh ta lại càng tò mò rốt cuộc cô là người như thế nào.
"Với sự thông minh cũng chăm chỉ của cô, dự án của chúng ta sao có thể thất bại được!" Khi dự án hoàn thiện, anh ta đã chắc chắn Hạ gia nhất định sẽ chọn bọn họ.
"Được rồi! Để chúc mừng dự án này anh hãy mang mọi người đi chơi một lần để sau đó tập trung thật tốt vào dự án! Thẻ của tôi!" Tô Ngọc Cầm rút tấm thẻ đen của mình cho Đình Xuyên, anh ta nhìn một lát rồi nhận lấy.
Xem ra bản thân còn nhiều điều chưa biết về cổ đông này của mình.
"Thay mặt mọi người cảm ơn cô!" Anh ta gật đầu.
Sau đó hai người lại bắt đầu bàn bạc lại một số vấn đề cụ thể trong dự án một lần nữa.
Bởi vì Tô Ngọc Cầm chuẩn bị quay bộ phim mới nên sẽ rất ít có thời gian đến công ty.
Hơn nữa cô cũng tin mọi người có thể làm tốt dự án.
Hơn một tiếng sau, mọi thứ đã được xử lý tốt, Tô Ngọc Cầm muốn mời Đình Xuyên đi ăn cùng mình và mọi người để chúc mừng việc công ty kí hợp đồng thành công với Hạ gia nhưng Đình Xuyên đành từ chối.
Anh ta muốn về thảo luận bàn bạc với mọi người ở công ty nên Tô Ngọc Cầm đành hẹn anh ta lần sau.
"Vậy tạm biệt nhé! Lần sau có cơ hội tôi mời anh nhé, lúc đó không được từ chối." Tô Ngọc Cầm vẫy vẫy tay.
Đình Xuyên cười gật đầu đáp lại sau đó anh ta bỗng đưa tay xoa xoa đầu cô, dáng vẻ vô cùng tự nhiên khiến Tô Ngọc Cầm cũng không nhận ra có gì không đúng.
Dương Kỳ đứng ở bên kia hận không thể lao đến hất tay anh ta ra khỏi đầu Tô Ngọc Cầm.
Tên đó là ai mà dám hành động thân mật với cô như thế.
Hừ! Sau đó Dương Kỳ làm một hành động vô cùng ấu trĩ đó chính là chụp hình của Đình Xuyên gửi cho trợ lý Vương bảo cậu ta tìm kiếm thông tin về người này.
Lúc đầu khi nhận được tin nhắn, trợ lý ảo Vương còn cho rằng người này là đối thủ của công ty, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trên tấm gương trong bức ảnh.
Cậu ta thật muốn vỗ trán hô to, ông chủ đúng là thông minh, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, mang bà chủ về dinh.
Tâm trạng của Tô Ngọc Cầm rất tốt vì thế cô liền mời Tống Nhu và Tiểu Trần đi ăn.
Vốn dĩ Tiểu Trần không muốn đi vì cô ấy đang giảm cân nhưng sau một hồi Tô Ngọc Cầm làm nũng, một người mê sắc đẹp như Tiểu Trần chỉ có thể đầu hàng.
"Chị Ngọc Cầm, hôm nay đi ăn đồ Thái được không?" Ăn đồ Thái, nhớ OTP! Chuẩn bài! Tiểu Trần nghĩ.
"Được! Hôm nay ăn gì cũng được chị bao!"
"Oa! Vậy mau mau đi thôi! Chị Nhu, nhanh lên!" Tiểu Trần kéo tay Tống Nhu đi về phía trước.
Tống Nhu cười cười, bình thường luôn thận trọng, nghiêm túc lúc có hai người chị thì lại hoạt bát đáng yêu.
Xem ra lần đó chị không sai khi chọn Tiểu Trần làm trợ lý cho Ngọc Cầm.
Đang lúc Tô Ngọc Cầm chuẩn bị bước vào cầu thang thì Dương Kỳ từ đâu bước tới.
Tô Ngọc Cầm nhìn anh nghĩ nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Có bận không? Không bận liền cùng nhau ăn tối!"
Tuy rằng ban đầu do cô không vui khi thấy anh cùng người khác ôm ấp nhưng cô suy nghĩ đã thông rồi.
Mục tiêu của cô không phải yêu đương vì thế làm bạn không phải tốt sao? Hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng người này mấy ngày nay không biết làm sao luôn cùng cô giận dỗi.
Dương Kỳ không ngờ tới Tô Ngọc Cầm sẽ mời mình đi ăn cùng nên hơi ngẩn ra.
"Này! Anh có đi không?" Tô Ngọc Cầm quơ quơ tay trước mặt anh.
Lại làm sao nữa đây? Chẳng lẽ mấy ngày nay anh ta gặp chuyện gì rất sốc nên trí nhớ giảm sút.
"Anh ta có đi không?" Dương Kỳ giật mình, nhìn Tô Ngọc Cầm anh bỗng nhớ tới dáng vẻ vui vẻ khi nãy của cô liền không tự giác hỏi.
Tô Ngọc Cầm nhíu mày, ai? Người nào? Cô khó hiểu nhìn anh.
"Anh nào?"
"..." Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Ngọc Cầm, Dương Kỳ bỗng không biết mở miệng nói tiếp như thế nào.
Hai người cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau.
"A! Anh nói Đình Xuyên, anh ấy không đi.
Có việc gấp nên về rồi mà...!từ từ đã...!sao anh biết Đình Xuyên? Anh theo dõi tôi a?" Âm cuối mang theo nghịch ngợm.
Rốt cuộc Tô Ngọc Cầm cũng nghĩ đến anh ta ở đây là ai.
Nhưng mà Tô Ngọc Cầm xoa xoa cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Dương Kỳ sau đó nở nụ cười kì lạ.
"Chẳng lẽ..."
"Không! Làm gì có? Có muốn mời ăn không đây, mau dẫn đường!" Dương Kỳ nhíu mày quay mặt đi.
Tô Ngọc Cầm càng cảm thấy Dương Kỳ càng lúc càng lạ.
"Ây! Anh không hiểu lầm gì chứ hả? Này, Dương Kỳ!"
Nhưng Dương Kỳ đi càng lúc càng nhanh khiến Tô Ngọc Cầm không đuổi kịp.
"Dương Kỳ có đừng lại không thì bảo?" Cô chống nạnh thở hổn hển nói.
"Đình Xuyên là bạn làm ăn của tôi, hôm nay anh ta đến là báo cho tôi hợp đồng đã thành công!" Không hiểu sao cô lại muốn nói cho anh biết việc mình và Đình Xuyên chỉ có quan hệ làm ăn không có bất kỳ quan hệ ngoài luồng nào khác cả.
Nhưng nghĩ đến sau này anh ta muốn biết gì chả được nên Tô Ngọc Cầm liền nói với anh.
Cô muốn nhân lúc anh còn hứng thú với mình tranh thủ một số bước đệm giúp cô tiêu diệt Lâm Thạch nhanh hơn.
Nghe được lời Tô Ngọc Cầm nói, khóe miệng Dương Kỳ không tự giác mà hơi nhếch nhẹ.
Anh ho một tiếng.
"Tôi không để ý, cô Tô không cần giải thích.
Đi ăn thôi!" Hóa ra là anh hiểu lầm! Anh đã nói mà, Ngọc Cầm sao có thể không chọn người hoàn hảo như anh để thích người khác cơ chứ!
Giọng điệu khác hoàn toàn với khi nãy làm Tô Ngọc Cầm cảm thán một tiếng "Khó hiểu!" rồi sau đó liền đi nhanh về phía trước đuổi kịp mọi người.
Nhà hàng bọn họ tới là một nhà hàng theo phong cách Thái Lan do chuẩn người Thái làm chủ và đầy bếp cũng là người Thái.
Tiểu Trần đã chu đáo đặt một phòng kín nên bọn họ sẽ thoải mái tận hưởng mà không sợ có người làm phiền.
Khi Tống Nhu và Tiểu Trần thấy Dương Kỳ cũng đến thì hơi bất ngờ nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Từ ngày biết được nhà của Ngọc Cầm và Dương ảnh đế đối diện nhau, họ cảm thấy nhân sinh này mọi việc đều có thể xảy ra.
"Chị Nhu, em có điều này muốn nói!"
"Cái gì?" Tống Nhu thấy Tô Ngọc Cầm nghiêm túc như vậy bỗng dâng lên một tia bất an.
Tô Ngọc Cầm thở dài, sau đó liếc Dương Kỳ một cái.
Hành động này càng khiến Tống Nhu lo lắng, chị liền nắm chặt lấy tay Tiểu Trần chờ đợi điều khủng khϊếp nhưng không ngờ lời Tô Ngọc Cầm nói ra lại khiến Tống Nhu và Tiểu Trần chết lặng.
"Dương ảnh đế muốn để em đóng nữ chính trong bộ phim sắp tới của anh ấy!"
"Thật sao?"
Tô Ngọc Cầm gật đầu trước hai ánh mắt đang nhìn chăm chằm cô kia.
Họ thật không ngờ được Tô Ngọc Cầm sẽ giỏi đến mức này.
Tống Nhu và Tiểu Trần quay đầu nhìn về phía Dương Kỳ, mong ngóng anh xác nhận.
"Đúng vậy!"
"Aaaaaaaa! Thật tốt quá! Ha ha ha!".