“Ngọc Cầm! Ngọc Cầm, em có sao không?” Tống Nhu lay lay người Tô Ngọc Cầm.
“Cô ấy làm sao vậy?” Dương Kỳ lo lắng hỏi, ánh mắt lướt qua toàn bộ người ở đây sau đó dừng lại trước gương mặt chột dạ của Hứa Y Y.
Cô ta lại làm cái gì?
Nếu không phải vì bộ phim này lần đó anh sẽ không dễ dàng tha cho cô ta như vậy.
Nhưng xem ra có người không muốn sống yên ổn.
“Ngọc Cầm bị say hạt sen!” Tống Nhu lo lắng.
“Say hạt sen? Vậy khi say cô ấy sẽ có biểu hiện gì?” Âm thanh của anh trầm xuống khiến người ta nghĩ rằng anh đang cực kỳ không vui.
Cô bị dị ứng hạt sen mà anh lại không biết.
Nhớ tới lần trước anh mua bánh hạt sen cô không hề chạm tới, cứ nghĩ cô không thích hóa ra là bởi vì cô say.
Tông Nhu nhìn Dương Kỳ “Cũng không có gì chính là sẽ buồn ngủ và hơi… hơi bám người một chút.” Nói xong chị quay về phía Hàn Phi Vân và đạo diễn Khương “Chắc có lẽ tôi xin phép đưa Ngọc Cầm về trước.
Thực xin lỗi vì gây mất thời gian của mọi người!”
“Không có gì chị cứ đưa Ngọc Cầm về trước đi!” Hàn Phi Vân vội nói.
Vốn Dương Kỳ muốn đi về luôn nhưng bị Hàn Phi Vân kéo lại, câu nói của anh ta khiến anh bình tĩnh lại.
Nếu hai người về cùng lúc nhất định đám chó săn kia sẽ lên bài làm ảnh hướng tới cô.
Nhớ đến việc cô sợ người hâm mộ của anh, Dương Kỳ cố gắng kìm nén lại.
Hơn mười một giờ, Dương Kỳ cũng về đến nhà nhưng anh không về nhà ngay mà sang nhà của Tô Ngọc Cầm.
Vừa mở cửa liên thấy một hình ảnh khiến anh phát điên.
Dáng người cô rất đẹp, cô mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ làm nổi bật lên bộ ngực no tròn, hơn nữa đôi bờ xương vai nhỏ nhắn và hai đùi trắng nõn còn thon dài phơi bày hết ra, những loại hình ảnh này đều tạo thành một cảnh tượng khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng không thể kiềm chế được…….
"Khốn khϊếp!" Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Dương Kỳ rít qua kẽ răng thầm mắng.
“Chị Nhu, chị quay lại rồi sao?” Tô Ngọc Cầm nhảy một phát ôm lấy Dương Kỳ.
Cô lúc này không khác gì một con gấu Koala treo trên người của anh.
“Chị Nhu, chị đi đâu lâu thế? Em đợi chị mãi! Bánh trứng của em đâu?” Hóa ra vừa rồi để dỗ Tô Ngọc Cầm ngủ, Tống Nhu liền nói là đi mua bánh trứng cho cô, giờ cô chỉ cần ngủ đợi.
Chính vì thế sau khi Tô Ngọc Cầm tỉnh lại thấy tiếng mở cửa liền cho rằng Dương Kỳ là Tống Nhu.
Có lẽ do hương thơm thoang thoảng quen thuộc dễ chịu của Dương Kỳ len lỏi vào trong hơi thở mình, cô như bị mê hoặc càng vùi đầu sâu vào trong lòng Dương Kỳ, quyến luyến hít lấy hơi thở trên người anh.
“Chị Nhu chị mới đổi mùi nước hoa hả? Mùi này giống mùi… mùi…” Tô Ngọc Cầm lại hít hít mũi một lần nữa.
Cố gắng nhớ ra nhưng lại không nhớ được mùi này là mùi gì chỉ thấy nó rất quen thôi.
“Không nhớ ra sao?” Dương Kỳ bế Tô Ngọc Cầm đi đến gần giường, sau đó muốn đặt nhẹ Tô Ngọc Cầm xuống mặt giường rộng lớn thì tình hình bất ngờ xảy ra.
Lúc Dương Kỳ để Tô Ngọc Cầm xuống, cô dường như rất là khó chịu, hàng lông mi dài chớp nhẹ, miệng không tự chủ được mà thì thào "Nhớ! Nhớ ra rồi! Mùi của Dương… Dương…."
Tô Ngọc Cầm đột nhiên đưa tay ôm lấy Dương Kỳ, cô để hai gò má nóng rực tựa nhẹ sát vào l*иg ngực rộng lớn của Dương Kỳ, quyến luyến dụi dụi vào, ngây ngô cười "Dương ảnh đế! Ha ha ha, em nhớ ra rồi!”
Dương Kỳ nâng nhẹ cằm Tô Ngọc Cầm lên, nhìn nụ cười ngây dại như mất đi ý thức trên mặt cô, nếp nhăn giữa lông mày anh càng sâu hơn.
"Chị Nhu, chị biết không? Dương Kỳ rất giống một người bạn đại học của anh trai em nhưng mà em đã không gặp anh ấy lâu lâu lắm rồi.
Em không chắc có phải không nữa?" Tô Ngọc Cầm hơi hơi nhăn mũi, dáng vẻ đáng yêu khiến Dương Kỳ chỉ muốn cắn một ngụm.
“Ngọc Cầm, mở mắt nhìn lại tôi là ai?” Thì ra cô gái nhỏ này không hề quên anh, chỉ là không nhớ rõ mặt mũi của anh thôi.
Nghĩ vậy, một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim anh khiến anh bất giác mỉm cười.
“Đẹp trai quá!” Bất ngờ lúc này Tô Ngọc Cầm lại chủ động đưa môi mình đến gần sát vào Dương Kỳ.
Thực ra, mọi người không để ý chính là Tô Ngọc Cầm rất thích nhìn người khác cười, đặc biệt là người có khuôn miệng đẹp.
Ví dụ như Off Jumpol, Gun Atthaphan, Mix Sahaphap, Fluke, Nanon,...!và Dương Kỳ.
Dương Kỳ còn chưa kịp suy nghĩ, Tô Ngọc Cầm đã hôn lên môi anh tới tấp, mặc dù động tác vụng về, nhưng chỉ đơn giản như thế cũng có thể làm nhiễu loạn ý chí của người khác.
Dương Kỳ tuy rằng rất muốn đáp lại nụ hôn của cô nhưng lý trí bắt anh phải kéo Tô Ngọc Cầm đang bám vào trên người mình ra.
"Anh làm sao thế?" Tô Ngọc Cầm nhìn Dương Kỳ, không vui nhíu mày, "Hôn một chút không được sao?" Tô Ngọc Cầm đã say đến độ không phân biệt được là thật hay là mơ.
Cô cho rằng chỉ trong mơ thì trong nhà cô mới có thể xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, đẹp trai như vậy.
Khuôn mặt điển trai của Dương Kỳ lạnh lùng hỏi: "Em có biết mình đang làm gì không?"
Tô Ngọc Cầm lại có vẻ như uất ức nói: "Anh làm gì hung dữ với em như thế chứ?" Âm thanh có chút nũng nịu khiến gương mặt Dương Kỳ mang theo ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều.
Giọng Dương Kỳ đã dịu lại đôi chút, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Em đứng ngay ngắn lại cho anh, như vậy thì một lúc nữa cơ thể mới có thể thấy dễ chịu hơn."
Nhưng Tô Ngọc Cầm lúc này lại kiễng chân lên, lần nữa chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nếu như nói ở lần đầu tiên Dương Kỳ có thể lý trí tỉnh táo đẩy Tô Ngọc Cầm ra, thì ở lần thứ hai này, khi Tô Ngọc Cầm hôn lên môi anh, giây phút đó anh chỉ cảm thấy cơ thể trở nên căng cứng lúc này càng bùng phát dữ dội, anh thật chỉ muốn siết chặt cô vào trong ngực bất chấp tất cả mà hôn cô một trận.
Muốn bất chấp tất cả, buông thả mọi chuyện cho dù ngày mai có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ chấp nhận.
“Em đừng có hối hận!” Anh nghiến răng.
Dương Kỳ rời khỏi môi cô, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, bờ môi từ từ di chuyển xuống dưới song được một lúc anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Vốn Dương Kỳ cho rằng hai người sẽ tiến tới bước tiếp theo thì người trong ngực bỗng không động đậy nữa.
Anh rời khỏi cổ cô nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia thì ngẩn người.
Cô vậy mà… ngủ rồi!
“Tô Ngọc Cầm! Em thật là… giỏi làm loạn!” Dương Kỳ bất lực cười cười.
Anh hít một hơi thật sâu rồi đặt cô lên giường ngủ, chỉnh sửa tư thế cho cô thật ngay ngắn.
Anh cúi người hôn lên trán cô “Ngủ ngon, bảo bối!”
Dương Kỳ đứng dậy, đóng của phòng hoàn toàn không phát hiện khi cánh cửa khép lại, cô gái đang ngủ ngon trên giường bỗng mỉm cười.
“Ngủ ngon!”.