Cưng Chiều Ảnh Hậu Bắt Cô Vợ Nhỏ Về Nhà!

Chương 17: 17: Hứa Y Y Cô Phát Điên Cái Gì

Hai người từ bệnh viện đi ra liền được trợ lý Vương lái xe đưa về chung cư.

Bởi vì Dương Kỳ bị thương ở lưng mà lại do cô mới bị nên ở trên xe Tô Ngọc Cầm đã nói sẽ chịu trách nhiệm về khoản ăn uống và thay băng cho anh.

Dù sao cô cũng bị thương nên như thế sẽ tiện hơn.

"Cứ như vậy đi! Từ giờ trợ lý Vương cứ giải quyết các chuyện trên mạng cũng như việc ở công ty đi! Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật cẩn thận!" Hôm nay cô mới biết hóa ra hai người cũng công ty chủ quản.

Không những vậy Dương Kỳ chỉ vào công ty trước cô hai năm đã có thể làm ảnh đế năng lực thực sự đáng khâm phục.

Dương Kỳ nghe cô nói vậy chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi không nói gì.

Tô Ngọc Cầm đợi mãi không thấy anh phản ứng cho rằng anh đồng ý, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Người này, tiếc chữ như vàng vậy! Hừ!" Tô Ngọc Cầm nói thầm rồi lặng lẽ làm mặt xấu sau lưng anh.

Dương Kỳ thấy cô im lặng ngay lập tức quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy cô đang tựa đầu vào thành xe, gương mặt mang theo chút tái nhợt và mệt mỏi.

Xem ra hôm nay cô rất mệt mà người khiến cô ta thành ra như vậy anh nhất định sẽ không có bỏ qua.

"Bướng bỉnh!" Anh chạm nhẹ vào mũi cô, rồi cẩn thận dùng tấm thảm đắp lên người cô cho đỡ lạnh.

Hơn ba mươi phút sau, hai người cũng đã đến nơi.

Trợ lý Vương hỗ trợ đỡ Dương Kỳ đi lên phòng còn Tô Ngọc Cầm cầm túi thuốc lẽo đẽo theo sau.

"Em về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi rồi ngay mai hãy lại đây!" Thấy Tô Ngọc Cầm định bước vào theo Dương Kỳ chặn lại.

Cả ngày mệt mỏi về tinh thần và cơ thể, cô cần nghỉ ngơi thật tốt đã, nếu không anh sẽ càng lo lắng hơn.

Tô Ngọc Cầm nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Cô lục thuốc đưa thuốc cho anh, sau đó nói với trợ lý Vương: "Trợ lý Vương, phiền anh giúp anh ấy tắm rửa trước rồi hẵng về.

Nếu có chuyện gì hãy nói cho tôi nhé!" Nói xong lại nhìn Dương Kỳ "Bác sĩ Trương nói buổi tối có thể sốt nên đừng khóa cửa.

Ý tôi là tôi muốn sang giúp cũng dễ dàng.

Không được hiểu lầm." Thấy câu nói của mình không được đúng cho lắm Tô Ngọc Cầm vội sửa lại.

Dương Kỳ nghe vậy mỉm cười, ra hiệu cho trợ lý Vương.

Anh ta nhìn thấy tín hiệu của sếp ngay lập tức hiểu ý, vội vàng đưa một tấm thẻ cho Tô Ngọc Cầm.

"Đây là chìa khóa phụ! Em cầm lấy..." Dừng một chút, Dương Kỳ mới nói tiếp "Tôi chỉ đưa cho nột mình em!" Nói rồi liền im lặng quan sát phản ứng của cô và tất nhiên không làm anh thất vọng mặt cô lại đỏ lên.

Tô Ngọc Cầm bị câu nói của Dương Kỳ làm bất ngờ, cô có chút không biết làm sao.

Chỉ có thể trợn mắt nhìn anh một cái rồi chạy về phòng.

Không biết làm sao nhưng mỗi khi đối mặt với anh, cô lại như mất hết khả năng đánh giá mọi chuyện.

Haizz, Tô Ngọc Cầm thở dài, thầm nghĩ không biết đây là chuyện tốt hay xấu.

Hứa Y Y sau khi được biết Tô Ngọc Cầm không những không bị thương nặng mà còn được Dương Kỳ cứu thì vô cùng tức giận.

Cô ta không hiểu nổi Tô Ngọc Cầm đã dùng thủ đoạn gì để Hàn Phi Vân và Dương Kỳ ngoan ngoãn nghe lời cô ta như vậy.

Xem ra cô ta cần cho Tô Ngọc Cầm một bài học nhớ đời hơn nữa.

Để cô biết không nên động vào người của cô ta.

"A lo! Giúp tôi chuyện này, nó rất có lợi cho anh! Chính là..." Hứa Y Y gọi cho ai đó.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, ánh mắt cô ta bỗng sáng rực lên.

"Được, chỉ cần đừng làm tôi thất vọng thì yêu cầu gì tôi cũng đồng ý với ông!" Hứa Y Y nắm chặt tay, nếu cô ta lật đổ được Tô Ngọc Cầm thì mọi chuyện đều xứng đáng.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Y Y hùng hổ đến bệnh viện để uy hϊếp Tô Ngọc Cầm tránh xa Hàn Phi Vân.

Tuy nhiên khi cô ta đến nơi lại chẳng tìn thấy Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ đâu cả.

Mặc dù là thế cô ta vẫn không bỏ cuộc tìm Tô Ngọc Cầm cho đến khi gặp Tô Ngọc Cầm đến bệnh viện để cắt chỉ.

Vì là cắt chỉ nên Tô Ngọc Cầm tự đến một mình, khi vừa ra đến cửa cô liền ngay lập tức nhìn thấy Hứa Y Y đang cau có mặt mày đứng ở ngoài cửa.

"Tô Ngọc Cầm, đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói với cô." Nói rồi không đợi Tô Ngọc Cầm hiểu chuyện gì đang xảy ra liền kéo mạnh cánh tay cô đi ra ngoài.

Vì không muốn làm ảnh đến người khác mà vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói với cô ta nên Tô Ngọc Cầm liền theo Hứa Y Y đến hành lang bệnh viện.

"Có chuyện gì? Cô nói đi! Tôi còn có việc bận." Tô Ngọc Cầm nhìn ánh nắng bên ngoài cửa, nghĩ đến Dương Kỳ không biết đã ăn sáng chưa? Đã xem giấy nhớ cô nhắn lại chưa?

"Ha ha, nói chuyện! Tô Ngọc Cầm cô đúng là mặt dày.

Lần đầu tiên tôi gặp một người như cô lại có thể vì danh lợi mà sẵn sàng hi sinh bản thân.

Thật khiến người ta ghê tởm!" Hứa Y Y bắt đầu mắng chửi khi thấy Tô Ngọc Cầm có vẻ hơi thất thần.

Cô ta cảm thấy người phụ nữ thích câu dẫn đàn ông này không tôn trọng mình.

Đây là một sự sỉ nhục đối với cô ta, không một ai được phép đối xử với cô ta như vậy.

"Hứa Y Y, cô phát điên cái gì?" Thấy Hứa Y Y càng nói càng khó nghe, Tô Ngọc Cầm lên tiếng.

Rốt cuộc ai mới là người luôn sẵn sàng hi sinh bản thân để đi lên.

Xem ra cô ta đã quên bản thân mình xuất phát như thế nào, như thế hãy để cô nhắc nhở cô ta.

"Tôi phát điên? Tô Ngọc Cầm, đồ đàn bà đê tiện như cô lại dám hỏi tôi câu nói đó.

Dám động đến người đàn ông của người khác lại không có gan thừa nhận!" Ánh mắt Hứa Y Y trở nên độc ác như không thể vồ tới cắn lấy Tô Ngọc Cầm.

"Người đàn ông của cô?" Ai là người đàn ông của cô ta?

"Còn giả bộ!" Hứa Y Y vung tay lên định tát Tô Ngọc Cầm.

Tô Ngọc Cầm bắt lấy tay Hứa Y Y, đồng thời không đợi cô ta lấy lại được phản ứng liền đánh trả khiến cô ta không kịp phản kháng.

"Hứa Y Y, cô chắc chắn thần kinh có vấn đề rồi đó.

Nếu cô đã muốn gây chuyện với tôi mà tôi không đáp lễ thì có vẻ rất không phải phép.

Tôi mong là cô khi cô nhận được đáp lễ của tôi thì vẫn còn hiên ngang như vậy!"

Nhớ đến điều gì đó, Tô Ngọc Cầm cười tươi ghé sát vào tai Hứa Y Y nói: "Một người thích hành sự ở mọi nơi như Hứa tiểu thư đây nhất định sẽ thích món quà của tôi!" Nói xong liền quay người rời đi để lại Hứa Y Y với ánh mắt như rắn độc cùng cả người run bần bật.

Trên đường về Tô Ngọc Cầm không khỏi nghĩ đến người đàn ông mà Hứa Y Y nhắc đến là ai? Người đàn ông của cô ta? Tô Ngọc Cầm trợn mắt nghĩ đến từ khi ai đó xuất hiện Hứa Y Y càng ngày càng quá đáng.

Cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu như thể vật đang là của mình hóa ra lại là đồ bẩn thỉu dính dáng đến một sự ghê tởm khác.

Bỗng điện thoại cô reo lên nhìn người gọi đến cô ngay lập tức ấn máy bận, mắt không thấy tim không phiền.

"Lũ đàn ông xấu xa!".