"Đừng mà đừng mà đừng mà!" Hàn Y Mộng che mắt lại, như thể cô không tiếp tục nhìn thì sự việc sẽ không xảy ra vậy, nhưng hiện thực sao có thể hiền lành như vậy được?
Cô che đôi mắt, nhưng không thể che được thứ âm thanh da^ʍ mỹ truyền vào trong tai, nghe thấy tiếng "Nhóp nhép", tiếng nước khi gậy thịt đút vào bên trong rõ ràng đến thế, rõ ràng đến mức cô gái bên ngoài video trực tiếp rơi nước mắt.
Tại sao lại như thế này?
Cô ngồi tê liệt trước bàn, hai tay buông thống, tuyệt vọng nhìn bản thân đang bị anh trai chiếm đoạt trong video, bầu ngực sữa xinh đẹp bởi vì động tác mà lắc lư như từng cơn cơn sóng ngực, còn Giang Tế Xuyên vào ngay thời điểm đó hoàn toàn không có có ý định muốn kết thúc, anh ưỡn thắng vòng eo hẹp săn chắc, đẫy du͙© vọиɠ của mình vào trong người em gái hết lần này đến lần khác
Cô gái say ngủ không thể chịu nỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, bật ra tiếng nỉ non, Giang Tế Xuyên liền cúi đầu, hôn lên đôi môi cô, nuốt tiếng rêи ɾỉ của cô vào trong bụng.
Anh như dã thú không biết đến mệt mỏi, rong ruổi điên cuồng trong cơ thể ngọc ngà của em gái, đến khoảnh khắc cuối cùng, thế mà không chút do dự bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong cơ thể cô gái...
Không phải thật đâu, đây không phải sự thật đâu, Hàn Y Mộng run rẫy đưa tay gập máy tính lại nhằm ngăn cách khung cảnh cùng âm thanh hoang đường, cơ thể vẫn không ngừng run rẫy, rất lạnh, lạnh quá mức, cô ôm chặt lấy cơ thể mình, nỗ lực tạo độ ấm cho bản thân mình mình, thế nhưng tất cả đều phí công.
Trong tâm trí cô không ngừng phát đi phát lại hình ảnh vừa nhìn thấy ban nãy, những ngôn ngữ trong lúc mình mê sảng trùng khớp với giấc mơ ướŧ áŧ của những ngày qua, chả trách cô thấy những giấc mơ đó quá sức chân thật.
Thì ra, thật sự không phải là cô nghĩ nhiều, anh trai vậy mà hàng đêm lại đến xâm phạm cơ thể cô.
Hàn Y Mộng nằm ngửa trên giường, bên tai là âm thanh lộp bộp như có thứ gì đó đổ vỡ.
Cô biết, đó là cuộc sống của cô, là hạnh phúc của cô, là âm thanh của tất cả mọi thứ cô yêu thương bị tan vỡ.
Nơi nào đó trong sân trường đại học, Hàn Ý Mộng ngồi ngẫn ngơ trên chiếc ghế dài.
Thỉnh thoảng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh anh trai xâm phạm cơ thể cô, anh xoa nắn bộ ngực của cô, anh hôn lên đôi môi cô, anh thỏa thuê buông thả bên trong cơ thể cô, cô muốn quên đi hết tất cả mọi thứ, nhưng ngược lại thì càng khắc sâu vào tâm trí mình hơn.
"Đến tột cùng, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào chứ?"
Cô đau khổ ôm lấy đầu, muốn tìm kiếm ngọn nguồn của tất cả những chuyện này, nhưng cũng trách cô bình thường quá thờ ơ vô tâm, căn bản là không hề có bất kì một dấu vết nào.
Phải làm sao đây, cô nên làm thế nào bây giờ? Có thể nói cho mẹ biết loại chuyện như này không? Nhưng mà... Chẳng qua mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, nói cho mẹ biết, chắc là chỉ tăng thêm phiền não thôi nhỉ?
"Mộng Mộng ~" Là tiếng của Hứa Tư Dương.
Hàn Y Mộng nghe thấy thì vô thức ngoảnh đầu lại, lập tức đối diện cùng với gương mặt đẹp trai rạng rời tràn đầy phấn chấn của bạn trai, cô nhất thời thấy có chút hoang mang, hốc mắt nóng lên.
"Mộng Mộng à, em làm sao vậy, nhìn dáng vẻ em giống như không có tinh thần, anh gửi tin nhắn em cũng không trả lời luôn á."
"Em..." Hàn Y Mộng nghẹn lời, cô đã đọc tin nhắn, chỉ là không biết bản thân hiện tại còn chưa có tư cách đứng bên cạnh Hứa Tư Dương, tất cả lòng tin của cô đã sụp đỗ chỉ trong một đêm, ngay cả quyền được yêu đương một cách bình thường.
"Nhưng mà chúng ta quả nhiên là nhân duyên trời định, anh chẳng qua chỉ đi dạo lung tung trong sân trường mà đã gặp được em, ha ha."
Nụ cười trước sau vẫn rạng rỡ của chàng trai sao trong mắt Hàn Y Mộng lại chói mắt như vậy, anh đơn thuần đẹp đẽ như vậy, còn mình thì đã bị làm bắn mất rồi, một con người bẩn thỉu như mình, còn mặt mũi nào để đối diện với Hứa Tư Dương sao?
"Em xin lỗi, đột nhiên em nhớ ra có việc gấp phải về nhà, em đi trước đây!"
Nói xong, cô xách cặp sách bước nhanh mà không quay đầu lại, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu phía sau của Hứa Tư Dương.
Tư Dương, em xin lỗi, một cô gái dơ bẩn như em làm gì còn tư cách để đón nhận tình yêu của anh đây chứ?