Trần Hạ Hiên và Hàn Tân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tính cách, thói quen của anh thế nào cậu ta hiểu rất rõ.
Cậu ta biết chắc 80% Hàn Tân thích cô gái này.
Lúc đi lên lầu anh cứ vươn cổ nhìn về hướng lớp 3.
Nếu tiếng chuông vào học không nhanh vang lên cậu ta dám cá người này sẽ chạy tới bên ngoài lớp người ta thăm hỏi một vòng.
"Thôi!!! Đừng có nhìn nữa, người sẽ không chạy mất đâu mà lo."Hàn Tân nhớ tới cảnh vừa rồi: "Chưa chắc đâu, cô ấy rất có khả năng sẽ chạy mất đấy, người gì nhanh như thỏ vậy."Trần Hạ Hiên một lời hai nghĩa: "Cho nên rất khó đuổi."Sau một hồi im lặng, Hàn Tân thấp giọng nói: "Thằng đéo nào nói muốn theo đuổi m."Trần Hạ Hiên nhìn anh mạnh miệng, cố ý phụ họa: "Nói rất đúng, người này không đáng để mày theo đuổi, cứ để người khác làm việc đấy đi."Hàn Tân tức đến bật cười: "Mày có thể câm mồm được không."Hai người vừa nói vừa cười, bước vào lớp khi tiếng chuông sắp vang lên.
Vừa ngồi vào chỗ, còn chưa kịp mở sách, Hàn Tân liếc nhìn quyển vở nháp, ánh mắt chợt đờ đẫn: "Chết tiệt."Trần Hạ Hiên ngồi bên cạnh nghe anh chửi lập tức nhìn sang, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Không cần đoán cũng biết ai để lại những chữ này. Ngôn Tình Tổng Tài
Nét chữ tiêu sái mang theo nét duyên dáng, mặc dù ý nghĩa không nhã nhặn cho lắm: Hàn Tân là tên đại ngốc.
Giây tiếp theo, một trang giấy bị xé rách.
Người bị gọi là tên đại ngốc vò tờ giấy thành trái bóng, trực tiếp ném vào một góc.
"Cậu ta sẽ không yên với tôi đâu."Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mấy giây sau khóe miệng anh hơi nhếch lên, đầu ngón tay xoay bút, tâm trạng không tồi.....
Trước khi kết thúc tiết tự học Lâm Thiện tranh thủ lúc rảnh rỗi kiểm tra lại chiếc điện thoại của mình.
Mặc dù không sứt mẻ gì nhưng rõ ràng tên xấu xa kia đã làm không ít chuyện xấu trên WeChat của cô.
Tuy rằng bài đăng lúc trước đã được xóa những nó đã mang lại không ít hiểu lầm, có khá nhiều phản hồi được cô lần ra.
Vui đùa, trêu chọc, có một vài người chủ động trò chuyện riêng với cô.
Trong số đó có một vị học trưởng của Lâm Thiện ở trường cấp ba cũ, người này có vẻ ngoài hiền lành nhã nhặn, học tài hiểu rộng, là mẫu người mà cô thích.
Vào kỳ nghỉ hè năm trước đối phương biết cô sắp chuyển trường, cố ý hỏi thăm hướng đi, bởi vậy không biết là trùng hợp hay cố tình, đối phương đang học đại học ở thành phố hiện tại cô đang sống.
Người này tên Thang Dương, hai người quen nhau ở câu lạc bộ âm nhạc, lúc đấy hai người đã trao đổi kỹ năng chơi guitar, mặc dù có vài điều cô không thể nói rõ, nhưng cô cảm nhận được anh ta có ý với mình.
Chẳng qua trước mắt cô không có tâm tư nghĩ tới chuyện này, một lòng muốn học tập thật tốt để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới, những chuyện còn lại để tính sau.
Lâm Thiện mới đến đây vài ngày, vẫn chưa liên lạc với anh ta, nhưng anh ta chủ động nhắn tin hỏi có thể đi ăn cơm không.
Tức nhất là, cô thấy mình đã trả lời.
Bần Dần công chúa: "Có, để em mời."Thang Dương: "Sao anh có thể không biết xấu hổ để con gái mời, em có thể đi là vinh hạnh của anh rồi."Bần Dần công chúa: "Không sao, lần sau tới lượt anh mời là được mà."Thang Dương: "Cũng được, kỳ thực anh chủ yếu chỉ muốn gặp em để ôn chuyện thôi."Dù Lâm Thiện có tức giận cũng không thể nào thu hồi đoạn tin nhắn này, nếu không đầu không đuôi mà làm vậy người ta lại tưởng mình lạt mềm buộc chặt.
Cẩn thận suy nghĩ, bây giờ cô không có khả năng mời khách, ngay cả một chút tiền tiêu cũng phải tính toán chi li, bây giờ chỉ có cách kéo dài thời gian, cô liên lạc với đối phương giống với giọng điệu lúc trước.
Bần Dần công chúa: "Em quên dạo này mình phải học thêm khá nhiều, sợ không có thời gian rảnh, hay là hẹn anh lần khác nhé."Thang Dương: "Không sao."Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Thiện ôm chặt cặp sách chạy ra khỏi lớp.
Lúc cô chuyển tới đây trường đã khai giảng được một tuần, một số chức vụ và công việc trong lớp đã được giao, bao gồm ký túc xá cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.
Cô Trương hỏi cô có muốn ở ký túc xá hay không, nếu có cô sẽ thu xếp, nhưng không phải ở với bạn cùng lớp mà sẽ ở chung với những học sinh lớp khác.
Lâm Thiện nghĩ dù sao cũng chỉ có một năm nữa là tốt nghiệp, cô cũng lười phải làm quen với những người khác, với lại đường đi học cũng không xa, cô chỉ muốn tự do học tập.
Bên cạnh đó cô cũng muốn tìm việc làm thêm để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Cho dù Quan Da Giao không nói nhưng cô biết rõ sau khi giải quyết xong tất cả các khoản chi tiêu số tiền còn lại của bọn họ không còn bao nhiêu, hiện tại bà cũng chưa tìm việc làm.
Trong thời điểm hiện tại tình trạng của họ vô cùng khó khăn.
Lâm Thiện không đề cập với bất kỳ ai về chuyện nhà mình.
Lần này bọn họ trở về nhìn thì giống như là đến nhờ nhà họ hàng, nhưng thực chất là để trốn nợ.
Trong năm qua hai mẹ con cô hết lần này đến lần khác bị bọn đòi nợ quấy rối, cuối cùng chủ nhà không muốn cho họ thuê nữa, nên họ đã quyết định chuyển hẳn khỏi nơi này.
Cô đã phải rời bỏ tất cả những người bạn tốt của mình để đến đây.
Bây giờ suy nghĩ của cô rất đơn giản, hãy hòa nhập với môi trường mới, học tập chăm chỉ, sống một cuộc sống yên bình, không cần bôn ba khắp nơi vì những chuyện phiền phức nữa.
Nhưng chỉ mới tới có mấy ngày cô đã chọc phải Hàn Tân, sau khi biết anh chẳng phải kiểu tốt lành gì cô chỉ có thể càng tránh xa càng tốt.
Lúc cô vội vàng chạy ra cổng, nhóm ba người Hàn Tân đang chen chúc dòng người đi xuống lầu.
La Thận lúc trước không tham dự, nhưng khi nghe Trần Hạ Hiên kể chuyện về cô gái đanh đá kia thì hứng thú bừng bừng, tiến lên đẩy vai người trước mắt: "Thật sự rất đẹp, đẹp hơn Tiểu Sở Phi hả?"Hàn Tân không rảnh để ý đến cậu ta, một lòng chạy đi tìm người, chạy xuống lầu 1 rẽ ngoặt một cái vọt tới lớp 3.
La Thận tự hỏi: "Bị hớp hồn rồi à?"Trần Hạ Hiên là người ngoài cuộc nên rất tỉnh táo: "Trở về sau tiết thể dục cậu ta cứ như vậy đó."La Thận giễu cợt: "Còn nói tao là kẻ sĩ tình, bản thân không phải cũng như vậy à."Nói xong hai người cũng đuổi kịp Hàn Tân, nhưng khi đến nơi phát hiện trong lớp không có một ai, duy chỉ có mấy nữ sinh đang làm vệ sinh."Lâm Thiện đâu?" Hàn Tân tóm được một người liền hỏi.
Một trong những cô gái kia nghĩ tới cái tên này: "Cậu ấy là học sinh ngoại trú, tan học đã về rồi."Hàn Tân biết cô không ở trong trường nên mới vội vàng xuống đây, ai ngờ vẫn chậm một bước.
Anh quay đầu muốn đuổi theo, lại bị La Thận giữ chặt: "Mày gấp cái gì chứ, trước tiên nên hỏi xem tình hình thế nào."Cậu ta hỏi thăm mấy cô gái kia: "Cô ấy có phải là học sinh chuyển trường không, lúc trước học trường nào vậy?"
"Hình như là từ phương Bắc tới, còn trường nào thì bọn tôi không biết."
"Chuyển tới được mấy ngày rồi?"
"Ba ngày rồi."
"Ở lớp có phải cô ấy là một người rất đanh đá không?"
"Không có, cậu ấy học tập rất nghiêm túc."Hàn Tân vừa nghe bọn họ nói vừa quay đầu, nhìn thấy danh sách trực nhật trên bảng anh bước tới nhìn thử."Mày hỏi gì vậy." Trần Hạ Hiên kéo La Thận, nháy mắt với Hàn Tân: "Cứ trực tiếp hỏi xem người ta có bạn trai chưa."Mấy cô gái kia bị chọc cười: "Chuyện này thì bọn tôi chịu thôi, dù sao cậu ấy cũng không nói.
Nếu muốn biết các cậu có thể tự mình đi hỏi."Rời khỏi khu dạy học, La Thận ôm vai Hàn Tân cười đến xấu xa: "Người anh em, mặt trời đúng là mọc từ hướng Tây rồi nha."Hàn Tân nghe cậu ta châm chọc, hất cánh tay trên vai xuống: "Đi tìm Tiểu Sở Phi của mày đi."
"Cậu ấy sống ở ký túc xá sao tao tìm được." Nói xong La Thận lại thấy chán nản: "Tao vừa thấy cậu ấy đi ăn cơm."Trần Hạ Hiên xúi giục cậu ta: "Mày cũng vào trường sống đi, vậy chẳng phải sớm chiều đều gặp được cậu ta à."La Thận: "Quên đi, tao thà rằng sống tự do."Nhớ trước đây Hàn Tân đứng trước mặt ba mình nói hết lời mới đổi được tự do không phải ở ký túc xá.
Trần Hạ Hiên và La Thận biết được cũng học anh khua môi múa mép trước mặt ba mình, kết quả thuận lý thành chương ba người ở chung một chỗ.
Bình thường không có chuyện gì cả ba sẽ rất an phận, học xong thì ai về nhà nấy tìm mẹ người ấy.
Hôm qua chính là một ngoại lệ, có người bên ngoài trường hẹn đánh nhau, mấy người kia sớm đã không vừa mắt với bọn họ, chủ động hạ chiến thư, lấy năm đánh năm, cho nên bọn họ đã tìm thêm hai người khác tới viện trợ.
Tuy nhiên bên họ thiếu người, nhưng may thay vẫn dành chiến thắng nhờ mấy chiêu đấm bốc thường tập luyện, dùng để hạ gục đối phương đúng là dễ như trở bàn tay.
Khi đến gần cổng trường La Thận chợt nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Sở Phi đồng ý đi chơi với tao, hẹn tối ngày mai gặp mặt.
Cậu ấy bảo tao rủ thêm người."Trần Hạ Hiên đề nghị: "Chúng ta tới phòng tập võ đi, ngày mai có trận đấu quyền anh, vừa thuận tiện tập luyện."Phòng tập võ trong miệng Trần Hạ Hiên là do ba cậu ta mở, trong thành phố có một số chi nhánh, bao gồm tán thủ, quyền anh, các loại võ phòng thân, rèn luyện thân thể khác.
Hàn Tề Thâm và bọn La Thận đều là khách quen ở đây, mỗi quan hệ của mấy bậc phụ huynh cũng rất tốt.
Thể lực của Hàn Tân từ nhỏ vốn đã không tốt, từ lúc sinh ra đã mang cơ thể yếu ớt, bị Hàn Tề Thâm bắt đi đấm bao cát rèn luyện thân thể, dần dần thể lực cũng được cải thiện, nhưng từ đây anh cũng luyện nên tính tàn nhẫn, mỗi khi hẹn đánh nhau anh sẽ xem đối phương như bao cát mà đấm, từng có lần suýt gây ra án mạng, vẫn là Hàn Tề Thâm đứng ra giải quyết.
Nói đến đây, Hàn Tân không khỏi nghĩ đến lời cảnh cáo của ba mình vào tối hôm qua: "Tao bị cấm túc, tạm thời không thể đi thường xuyên được."Trần Hạ Hiên nhìn anh: "Sao thế? Ba mày không cho đi hả?"Hàn Tân không có tâm trạng giải thích: "Ông ấy nói lời gay gắt với tao, bảo một tháng chỉ được đi một lần.
Tao đương nhiên không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ấy, nhỡ may lại phải vào trường ở như vậy chẳng phải sẽ nghẹn chết tao à."La Thận thở dài: "Lão Hàn nhà mày thật là, không cho tập luyện thì đi xem thì đấu cũng có sao đâu, với lại làm sao ông ấy biết mày đi."Trần Hạ Hiên nói: " Đi đi, tháng này mày chưa đi lần nào mà.
Lần thi đấu này rất náo nhiệt."La Thận gật đầu: "Không nên bỏ lỡ."Nghe hai người kia kẻ xướng người họa, Hàn Tân dùng hai tay đẩy đầu họ ra: "Vui vẻ khi người gặp họa."Ba người vừa trêu đùa vừa đi ra tới cổng trường, cách đó không xa vừa lúc có một chiếc xe buýt đang đi tới.
Đợi một lúc bọn họ cũng lên xe, tới phía trước xe quẹo một cái đi qua phố Lật Tử.
Đây là con phố có lịch sử lâu đời, ba người đã sống ở đây từ nhỏ, mang theo tên ba mình tung hoành từ đầu đến cuối phố, hầu như không ai là không biết ba người họ, thậm chí nhà nào có tiệc khai trương đều sẽ phát thϊếp mời miễn phí.
Xe đi qua mấy trạm, lúc ngừng ở hẻm bốn mùa Hàn Tân bỗng nhớ ra một chuyện, ánh mắt nhìn ra ngoài mấy lần, trên đường kẻ đến người đi, bận rộn di chuyển, duy chỉ không có bóng dáng quen thuộc kia.
Anh cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì, có lẽ chỉ đơn thuần muốn nhìn phong cảnh bên ngoài.
La Thận nhìn theo, không biết cố tình hay vô ý nhắc đến: "Cô nàng đánh đá kia có phải ở chỗ này không nhỉ?"Hàn Tân liếc cậu ta, mặt không chút cảm xúc: "Cô ấy có tên."La Thận khoa trương cười một tiếng: "Chưa gì đã bảo vệ người ta rồi, hay là để tao hỏi thăm giúp mày, nếu từ nơi khác chuyển tới vậy chắc chắn phải có hồ sơ."Hàn Tân không tỏ thái độ, ghét bỏ nói một câu: "Mày thật phiền."Ngày hôm sau là thứ 7, ban ngày vẫn học bình thường.
Lâm Thiện đúng giờ ra chờ xe buýt, vừa ăn bánh trứng nóng hổi vừa nghĩ xem cuối tuần nên làm gì.
Lúc đang suy nghĩ xe đã dừng ngay trước mặt.
Trải qua mấy ngày chen chúc, Lâm Thiện nhanh chân lên xe, tính kiếm một vị trí tốt ở phía cuối.
Ngẩng đầu đi được vài bước, ánh mắt đột nhiên bắt gặp mấy người ngồi ở phía sau, cô theo bản năng dừng chân quay mặt đi, tay nắm lấy cây cột bên cạnh, đưa lưng về phía những người kia.
Nhưng hành động này của cô là dư thừa, Hàn Tân ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu đã nhìn thấy cô, vừa lúc bốn mắt chạm nhau, chẳng qua anh thì thấy thích thú còn đối phương lại làm như không thấy, hành động này khiến lòng anh thấy hứng thú.
Nhìn thấy bên cạnh có nhiều người đi lại, tầm mắt bị che khuất, Hàn Tân thò tay vào túi áo lấy điện thoại.
Chỉ một lát sau, Lâm Thiện đang chen chúc giữa một đám học sinh liền cảm thấy sau lưng có gì đó kỳ lạ, chạm vào đáy cặp, điện thoại bên trong không ngừng rung lên.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/