Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 4(2)

Mặt sau lục đυ.c lại tới không ít người, nhưng trừ bỏ vài vị tộc lão, những người khác đều là ở ngoài sân đả tọa, ngay cả ăn uống no đủ trở về chuẩn bị tiếp tục ngủ bù Hàn Mục Vi, đều bị Hàn Trung Dận dắt đi rồi.

Thẳng đến chạng vạng thì linh khí mới chậm rãi không hề hướng về bên này tụ tập nữa, Hàn Trung Minh như cũ đứng thẳng nhìn lên không trung, ánh mắt thanh minh cực kỳ, hắn dường như có thể nhìn đến phần cuối của chân trời, trên mặt không vui không buồn. Nhưng lúc này Hàn Vân lại cười, Trúc Cơ hậu kỳ, không tồi không tồi, tiểu tử này mới một trăm mười sáu tuổi, còn có hy vọng, xem ra Tiểu Vi Nhi mang đến cho hắn không ít động lực.

"Ha ha.." - Mặt trời chiều ngả về tây, Hàn Trung Minh đột nhiên cười to, bất quá chỉ cười hai tiếng, hắn liền ngây ngẩn cả người: "Trời đã tối rồi ư?" - Rõ ràng vừa nãy nắng vẫn chói chang mà.

"Chúc mừng phu quân" - Anh Nương trên mặt tràn đầy vui mừng, lần này nàng cũng được nhiều lợi ích, tu vi vẫn luôn chưa kịp củng cố thì giờ cũng đã củng cố lại không ít, chờ trở về tông môn dàn xếp xong mọi chuyện nàng lại bế quan một đoạn thời gian, nói vậy chứ nàng vẫn còn có chút tiến bộ, rốt cuộc trước khi nàng có Béo Béo, nàng đang ở giai đoạn đầu của Trúc Cơ đỉnh, tu vi một lần nữa tu luyện trở về thì không phải việc khó, tâm cảnh cũng đã luyện được tới: "Chàng đã lên đến Trúc Cơ hậu kỳ rồi".

"Thì ra đây là ngộ đạo" - Hàn Trung Minh sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lập tức liền xem xét chính mình tu vi, xác thực là Trúc Cơ hậu kỳ, liền cũng không hề chậm trễ, nói với Anh Nương: "Linh khí tụ tập trong viện còn chưa có tan hết, chúng ta lại tu luyện một hồi đi" - Lần này hắn ngộ đạo có thể thấy được thẳng tiến chứ không lùi.

"Thϊếp cũng đang có ý này" - Dù sao Béo Béo nhà nàng bị thất đệ lãnh về nhà, có ăn có uống, nàng cũng không cần nhọc lòng.

Hàn Mục Vi ở nhà của thất thúc nàng suốt một ngày, mới bị cha mẹ tiếp trở về. Nhìn mặt mày hớn hở của hai người, nếu không phải nàng đã biết chuyện gì xảy ra, phỏng chừng thật đúng là cho rằng nàng có thêm một đứa em trai hoặc là một đứa em gái.

Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối Hàn Mục Vi rất có tinh thần. Cha mẹ đút no nàng xong liền đi phòng tu luyện để củng cố tu vi, này cũng là vừa lúc phương tiện nàng. Nàng từ túi Càn Khôn lấy ra giấy bút, lột giày, bò đến trong ổ chăn, bắt đầu hồi ức lại cốt truyện trong sách.

Kiếp trước nàng giữa đường bỏ truyện, lại qua đi năm năm, vậy nên nội dung trong sách nhiều cái nàng thật sự nhớ không rõ. Tuy nhớ không nổi, nhưng có chút thứ vẫn là có thể nhớ, thí dụ như tuổi tác của nữ chính.

Trong truyện, Hàn Mục Kỳ cùng nữ chính kết Kim Đan cùng năm, tuy rằng tư chất linh căn của Hàn Mục Kỳ tương đối tốt hơn nhiều so với nữ chính, nhưng nữ chính có khí vận nghịch thiên, mới vừa tiến Vô Cực Môn liền ở sau núi của Vô Cực Môn phát hiện một gốc cây Tẩy Linh Thảo vạn năm, có thể tẩy bỏ thổ linh căn. Lúc đọc đến đoạn đó, Hàn Mục Vi chỉ cảm thấy người ở Vô Cực Tông gần vạn năm qua lại sau núi rèn luyện đều là có mắt như mù, mấu chốt chính là Tẩy Linh Thảo là bát giai linh thực, thế nhưng không có yêu thú bảo hộ, trong truyện nữ chính không thể hiểu được mà té ngã, sau đó cây Tẩy Linh Thảo kia vừa vặn cho vào miệng của nữ chính.

Nghĩ vậy, Hàn Mục Vi nhịn không được trợn trắng mắt, này thật đúng là chỉ có việc mà người không thể tưởng được, chứ không có việc gì thì nữ chính làm không được. Tuy rằng nàng không đi Vô Cực Tông được, nhưng không ngại nàng ghi chép lại trong sách nhỏ, vạn nhất ngày nào đó nàng gặp phải người của Vô Cực Tông thì cũng có thể làm chút mua bán.

Hàn Mục Kỳ đến một trăm năm mươi tuổi mới kết Kim Đan, nữ chính cũng theo sát sau đó, bởi vì hai người đều là Song linh căn tư chất, trong truyện còn đem hai nàng so sánh với nhau, cuối cùng thậm chí còn so đến việc hai người đến học ở hai cái tông môn có thực lực đối lập. Nữ chính so Hàn Mục Kỳ nhỏ hơn hai mươi tuổi, Hàn Mục Kỳ lớn hơn nàng mười sáu tuổi, vậy nàng liền lớn hơn nữ chính Liễu Vân Yên bốn tuổi, cứ như vậy mà suy ra.

Nàng cũng sợ cuốn sách này bị người khác nhìn đến nên không dám viết quá tỉ mỉ, liền vẽ ra một cây tiểu liễu rủ ở trong sách, bên cạnh là con số Ả Rập: 1. Nàng so nữ chính lớn hơn bốn tuổi là chuyện tốt, tuy rằng nàng sẽ không quá chú ý nữ chính nhưng cũng không đại biểu nếu có cơ hội nàng sẽ không quấy rối nha.

Kế tiếp chính là một ít đại cơ duyên của nữ chính, đầu tiên nàng nghĩ đến chính là bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính -- linh thực không gian. Cái linh thực không gian này không phải là Thần Khí, cũng không phải là Tiên Khí, theo như lời trong quyển sách là một vị Tán Tiên ở thượng cổ luyện chế cho con gái duy nhất của hắn, lấy ngọc tủy vạn năm để luyện chế, đem một tiểu bí cảnh dịch chuyển trực tiếp đến không gian trận pháp ở bên của ngọc tủy, cuối cùng vì phương tiện mang theo mà luyện cái ngọc tủy đó thành một chiếc nhẫn, có thể ẩn dấu. Cái nhẫn có thể cất giấu tùy thân không gian này là của mẹ nữ chính để lại cho nàng, nữ chính xuyên qua vừa vặn là bị mợ nàng đánh một đốn, kết quả liền đổ máu dính vào trên chiếc nhẫn, sau đó chiếc nhẫn liền tùy ý như vậy mà nhận chủ.

Hàn Mục Vi thổn thức mà vẽ một con nhẫn nạm đá ở trong sách, đúng là khí vận, đúng là nghịch thiên mà!