Lâm Phức Phức chột dạ cúi đầu nhìn đôi chân đang đi đôi dép lê nhung lông của mình, nhưng mà bây giờ điều quan trọng không phải là cô đi dép lê, mà là chuyện về Thẩm Mộng Chi.
“Anh, em cảm thấy có lẽ anh nên tìm Thẩm Mộng Chi nói chuyện.”
Lâm Cương Cương nghe vậy thì nhìn Lâm Phức Phức với ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc, anh ấy nói: “Em cho rằng anh chưa nghĩ đến à?”
Nhưng mà loại chuyện này anh ấy phải hỏi như thế nào được? Nếu hỏi ra thì chẳng phải là trở thành đồ khốn nạn vừa có tiếng vừa có miếng luôn à?
Lâm Phức Phức do dự một chút rồi lại mở miệng hỏi: “Vậy anh có thích Thẩm Mộng Chi không?”
Lâm Cương Cương im lặng.
Năm đó, thế mà Lâm Cương Cương phong lưu lãng tử lại thi đậu một trường Đại học 221(*) của thành phố Lâm, làm cho nhà họ Lâm nở mày nở mặt trước mặt hàng xóm một lần. Tiết Bạch Mai và Lâm Kiến An còn vỗ vai Lâm Phức Phức mấy lần, bảo cô làm em gái phải học tập anh trai nhiều một chút.
(*) 211: các trường đại học thuộc danh sách “Dự án 221” đều là những trường trọng điểm, có thế mạnh cũng như thành tích đào tạo vô cùng xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau. Điều kiện xét tuyển của các trường đại học 211 rất khắt khe, đòi hỏi sự nỗ lực học tập không ngừng của sinh viên và chất lượng đào tạo, chất lượng đầu ra vô cùng được chú trọng. (nguồn: internet)
Gần mười con phố gần đó đều nghe tiếng Lâm Cương Cương, có một ngày không còn ‘chém chém gϊếŧ gϊếŧ’ nữa. Nguyên nhân anh ấy ‘lãng tử quay đầu’ có thể là vì cái gì? Bởi vì Lâm Phức Phức đã từng thấy người anh trai không tim không phổi này ôm một cô gái ở dưới gốc cây cổ thụ.
Cô gái đó đang khóc, Lâm Cương Cương thì không nói một lời.
Nhưng mà từ trước đến nay Lâm Phức Phức chưa từng nhìn thấy biểu cảm đau khổ như vậy của Lâm Cương Cương. Anh ấy cảm thấy mình vô dụng nhưng mà anh ấy cố gắng hết sức bảo vệ cô gái trong lòng.
Khi đó Lâm Cương Cương mới mười chín tuổi.
Lâm Cương Cương mười chín tuổi lên đại học, mà còn là trường đại học trọng điểm mà không phải ai cũng thi đỗ.
Ai đã cho Lâm Cương Cương nghị lực như thế? Để anh ấy quyết tâm phấn đấu sau một đêm, dùng thời gian hai năm ép mình đến đường cùng.
Nhưng mà hôm nay, Lâm Cương Cương lại cam tâm ở lại cục thuế làm một nhân viên quản lý nho nhỏ. Dường như anh ấy coi nhẹ tất cả, không truy cầu, cũng không lưu luyến.
Cuối cùng, Lâm Cương Cương cũng châm điếu thuốc trên tay mình lên.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh ấy kẹp điếu thuốc, tư thế vô cùng lão luyện. Anh ấy thả lỏng tay, giống như tâm trạng của anh ấy ở giờ phút này.
Lâm Phức Phức ghét bỏ đi đến dập tắt điếu thuốc trên tay Lâm Cương Cương, cô nói: “Lần nào cũng thế, có tâm sự là lại hút thuốc.”