"Không phải".
Làm sao cô ấy có thể nhìn Tư Bắc Thần đến mức nhỏ rãi được. Chu Từ nói nhảm cô hoàn toàn không muốn nhận mình có hành vi đáng xấu hổ như vậy!
Chu Từ nhìn cô với vẻ mặt:" Tôi hiểu, thật ra mối quan hệ giữa cô và giám đốc xảy ra nhiều năm trước cũng chưa tính là hoàn toàn tan vỡ...Cô...có muốn nối lại tình xưa với giám đốc không."
khi nói chuyện Chu Từ và Cố Nam Hương cúi đầu rất sát nhau, Tư Bắc Thần quay mặt lại nhìn thấy cảnh này sắc mặt lại trở nên khó coi.
"Chu Từ"
"Tổng giám đốc, anh cho gọi tôi có việc gì ạ?". Cậu ta nhanh rảo bước theo Tư Bắc Thần
Không thể được.Cô không muốn bị rơi vào vũng lầy này lần thứ hai.
Sau khi xuống xe, Tư Bắc Thần hỏi:"Cô sống ở nơi như thế này à."
" Ở khách sạn, có chuyện gì sao?"
"Cô muốn ở đây để có thể rời đi dễ dàng bất cứ lúc nào đúng không?"
Cố Nam Hương sững sờ người đàn ông này hỏi gì lạ vậy, cô có đi hay ở thì liên quan gì đến anh ta. Cố Nam Hương thờ ơ trả lời:" Tất nhiên tôi có thể tự do đến và đi, tôi sẽ trở lại khi tôi muốn và rời đi cũng vậy." Cô không biết lời nói của mình tại sao lại thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đàn ông này rồi.
Đôi mắt Tư Bắc Thần biến thành đỏ au túm lấy cổ tay ép sát cô vào ghế.:" Cô đúng là người đàn bà vô lý, sống vô trách nhiệm." thanh âm của hắn cực kì khàn như một con thú bị mắc kẹt trong chiếc bẫy của thợ săn không lối thoát.
"Cô nói đúng, muốn đến thì đến muốn đi thì đi cô chưa từng để bất cứ ai vào mắt mình cả!. "Tôi từng làm chuyện tồi tệ nhất đó chính là....".
"Làm sao vậy". Cố Nam Hương nhàn nhạt hỏi:" Anh cho rằng anh có quyền chất vất tôi, tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả."
"Đúng, tôi không có tư cách gì để chất vấn người phụ nữ tàn nhẫn như cô, không ai có thể khắc chế nổi cô."
Kể cả ngay chính đứa con mình sinh ra cô cũng có thể từ bỏ được. Anh còn hi vọng gì ở một người phụ nữ lạnh lùng vô tâm như vậy nữa.Tư Bắc Thần cười nhạo lẽ ra anh phải nhận ra điều này sớm hơn mới phải.
Tư Bắc Thần đột ngột buông ra, thở dài xa xăm dùng đầu ngón tay nhéo mi tâm:" Cô đi đi".Anh ta dường như rất mệt mỏi không hề muốn nói với cô thêm một lời nào nữa.
Trên mặt Cố Nam Hương đầy dấu chấm hỏi, cô đã làm gì mà phải chịu sự giận dữ của Tư Bắc Thần. Ở cổ tay cô vẫn còn rất đau.
"Tư Bắc Thần đúng là kẻ tâm thần, quả nhiên những kẻ say rượi thường không có lí trí!".
Cố Nam Hương đóng sầm cửa lại giận dữ bỏ đi. Cô mới về mấy ngày đến thời gian để đi tìm một căn nhà còn chưa có!. Hơn nữa cô cũng không biết mình phải làm nhiệm vụ đến bao giờ, nếu nhiệm vụ hoàn thành cô đương nhiên sẽ rời đi.
Cô còn ở đây làm gì nhìn anh ta cùng những cô gái khác tán tỉnh nhau sao? Cố Nam Hương cũng không nhận ra được là mình đang tức giận...