Cố Nam Hương vô cớ cảm thấy da đầu mình tê dại, cô cố hết sức để mình không trở nên rụt rè trước mặt anh.
Tưởng chừng sau cả thế kỷ trôi qua, hắn hừ lạnh một tiếng: " Tới Văn phòng của tôi".Cố Nam Hương đi theo sau anh vào phòng, Tư Bắc Thần nhàn nhã ngồi xuống ghế và quét đầu ngón tay về phía bàn cà phê:" Pha một tách trà".
"...Anh uống trà khi nào vậy?Không phải anh chỉ uống cà phê thôi sao?".Cô vẫn nhớ rõ những năm tháng sống cùng anh và cô thường xuyên phà cà phê cho anh.Cố Nam Hương vô thức buột miệng, không nhận ra rằng những từ này quen thuộc và mơ hồ như thế nào.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nháy mắt trở nên khó coi, cười lạnh một tiếng:"...Ồ... cô còn nhớ tôi trước đây thích uống gì?Tôi còm tưởng thư ký Cố đãng trí, đã quên tôi hoàn toàn rồi."
"......"
Giọng điệu này nghe có chút đau lòng. Cố Nam Hương thề rằng anh ta chắc chắn đã nghe nhầm: " Tôi chỉ cảm thấy người như Tư tổng đây thường chỉ uống cà phê chứ không uống trà, anh đừng suy nghĩ nhiều".
Cố Nam Hương lấy bộ ấm trà trên bàn đi, ánh mắt Tư Bắc Thần trong nháy mắt trở nên rét buốt như tảng bẳng lạnh trong mùa Đông âm lịch, sủi đầy bọt khí.
Cố Nam Hương nhanh chóng pha trà và quay lại.Tuy nhiên trà cô pha rõ ràng không thể ngon bằng cà phê cô pha, cho nên Tư Bắc Thần chỉ ngửi qua đã tỏ ra chán ghét:"Pha lại"
Nhìn tách trà vỡ trên mặt đất, trái tim của Cố Nam Hương lỡ một nhịp. Mọi chuyện đều đã qua, cô lại để người đàn ông này có cơ hội làm khó mình một lần nữa...
Hơn nữa, vừa rồi khi pha trà, cô mới biết bộ ấm trà Cát tím này là bảo vật Quốc gia, rất đắt tiền và không hề tiêu thụ trên thị trường. Nếu phải bồi thường, thì dù có giàu đến đâu, cô cũng chưa chắc có thể mua nổi được nó.
Ngay khi Cố Nam Hương đang chán nản, người đàn ông đang đứng ở cửa đã sải bước vào. Cô chờ đợi sự khiển trách từ anh ta.
Không để ý...Tay của cô đã bị Tư Bắc Thần nắm lấy. Anh dường như cẩn thận tránh đầu ngón tay bị đau của cô, vặn vòi nước rồi xả qua nước lạnh.
Anh ta không hề nhìn vào những mảnh vỡ của chiếc ấm trà trên mặt đất. Xem ra cái này có thể bán một bộ sưu tập ngất trời nhưng đối với hắn mà nói đều không đáng giá.
Cố Nam Hương phản ứng chậm hơn một chút, để Tư Bắc Thần rửa tay sạch cho mình một lúc sau mới mở miệng:"Anh đang làm gì vậy?".Tư Bắc Thần lạnh lùng liếc qua, trong mắt mang theo châm chọc: " Tôi sợ cô xảy ra chuyện, lại phải mất công bồi thường phí thương tật cho cô".
Cố Nam Hương: "....."
Tốt lắm, cô biết nam nhân này không phải là người tốt gì mà. Cố Nam Hương dùng hết sức lực hất tau Tư Bắc Thần ra khỏi tay mình, rút tay về:" Tôi không sao chỉ là hơi nóng một chút thôi không có gì nghiêm trọng."
Cùng với việc dội qua nước lạnh cô đã không còn cảm thấy đau nữa. Ngược lại là vẻ mặt lo lắng của Tư Bắc Thần vừa rồi.... khiến cô bị sốc.
Cố Nam Hương ngưng lại việc nhìn anh ta quỳ xuống đất để nhặt những mảnh vỡ của bộ ấm trà tiện nói:" Tôi sẽ bồi thường cho anh, đừng lo lắng tôi sẽ không từ bỏ khoản nợ của mình."
"Đủ rồi". Giọng điệu của Tư Bắc Thần lãnh đạm:" Tôi không muốn uống trà nữa, những thứ này để ở đây tôi sẽ nhờ người dọn dẹp." Tư Bắc Thần có chút chán ghét:"Tôi bảo cô đến làm thư ký không phải là người giúp việc."Cố Nam Hương ngực phập phồng tức giận, còn muốn cùng hắn tranh luận vài câu, lại đột nhiên cảm thấy không cần thiết nữa.
Sau khi xảy ra việc như vậy thì cũng đã quá giờ ăn tối.
Cố Nam Hương định dành thời gian để xem điện thoại của mình có một tin nhắn đến từ Nguyễn Thiên [Tại sao không bắt máy? mấy giờ em tan làm?]. Ngay khi cô định trả lời, Tư Bắc Thần không thể giải thích được vô thức nói: " Từ giờ trở đi, trong giờ làm việc không được làm việc riêng". Làm sao anh ta có thể biết cô đang làm chuyện riêng, Cố Nam Hương cong môi đáp:" Tôi biết rồi".
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô nhất định sẽ bỏ đi cả đời không gặp lại Tư Bắc Thần nữa!
Tư Bắc Thần bảo Cố Nam Hương trở lại phòng làm việc và ném cho cô một ít tài liệu: "Kiểm tra xem dữ liệu trong đó có vấn đề gì không."
Đã hơn 7 giờ nhưng Tư Bắc Thần chưa có ý. định tan ca. Cô biết rằng đây chính là lịch trình làm việc bình thường của cá nhân anh ta. Không bao giờ biết nghỉ ngơi là gì, luôn dành toàn bộ thời gian cho công việc.
Cố Nam Hương xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, buổi trưa cô ăn không nhiều, bây giờ vào lúc này đã cảm thấy đói rồi.Liếc thấy động tác nhỏ của cô, Tư Bắc Thần làm ra vẻ mặt ủ rũ, gọi điện thoại: "Cho tôi 2 phần ăn".Cố Nam Hương không nghĩ một trong 2 phần ăn là anh goin cho mình vì vậy mà cô không quan tâm chút nào.
Thừa dịp Tư Bắc Thần không chú ý, cô lén lút trả lời: [ Anh cùng các bảo bối ăn cơm trước đi, tối nay em phải tăng ca].
Nguyễn Thiên hồi đáp ngay lập tức: " [ Anh ta là ma quỷ chuyên áp bức người khác sao]."