Không lâu sau Cố Nam Hương cùng với Nguyễn Thiên sánh vai nhau bước ra khỏi quán Bar"Rất may may là hôm nay không bị Tư Bắc Thần ngăn cản, nếu không thì..."
Nguyễn Thiên không thèm để ý: Cố giám đốc của tôi ơi, em sợ cái gì. Chẳng lẽ hắn ta lại có thế bắt trói em lại chắc."
"Ai biết được người đàn ông kia đang mưu tính gì".
Có Tề Vũ ở đây cho dù hắn có tức giận anh ta cũng sẽ ngăn cản. Nhưng Tư Bắc Thần có tư cách gì mà tức giận đối với cô chứ.
Cố Nam Hương nhún vai:" Ai biết anh ta có bước vào giai đoạn tiền mãn kinh sớm hay không".
Sau khi được mẹ ôm cô bé Manh Manh hỏi mẹ:" Thời kỳ tiền mãn kinh là gì ạ?"
" Chà, dù sao thì mẹ của con cũng không có thứ này."
"Ồ....."
Em bé Manh Manh đáng yêu rất dễ bị lừa!
Tư Mộ Băng yên lặng rút lại những lời mình định giải thích về mãn kinh, sau đó lạnh mặt nghĩ:" Chẳng lẽ bố đã sắp mãn kinh rồi sao? Nhưng vẫn còn một thời gian dài để...
Ai đó ngồi trong quán Bar vẫn liên tục hắt xì hơi.
"Đúng vậy, ông chủ đã ra lệnh cho cô, cô mới đến làm việc sao có thể làm những việc quan trọng của tổng giám đốc được....".
Đối phương cũng rất tự tin:" Hiện giờ chúng tôi cũng vẫn chưa biết cô Cố có năng lực đến mức nào, cho nên chúng tôi sẽ phụ trách chỉ việc công việc cho cô trước."
Thật là một câu chuyện hề hước!
Cô là Cố Nam Hương đã là tổng giám của một thương hiệu thời trang đang dần dẫn đầu xu thế. của giới trẻ rồi. Đến đây làm thư ký đã đành chịu rồi, còn dám nghi ngờ khả năng làm việc của cô ư!
Tư Bắc Thần có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết tôi là ai....Mặc dù lời nói trong lòng có thú vị đến đâu thì bề ngoài cô vẫn là một người thư ký nhỏ bé.
"Bây giờ tôi phải làm gì?".
Trưởng phòng thư ký là Sophia trực tiếp đem đến một chồng tài liệu:"Đây đều là của cô, cô cần phải đem phát cho các bộ phận chờ ký duyệt sau đó thu hồi lại rồi lập bảng tóm tắt nội dung........".
Nhiều việc như vậy bao giờ tôi mới giải quyết xong đây?. Đột nhiên cô thấy đồng cảm với thư kí của mình mỗi ngày đều có rất nhiều việc vặt vãnh phải làm.
Sophia mấp máy đôi môi màu đỏ rưỡi:" Trời ơi, cô làm nhanh lên, không xong là không được ăn cơm đâu!."
"......Tôi đi trước đây......"
Công việc rắc rối hơn cô nghĩ nhiều. Mặc dù nó không khó nhưng đòi hỏi phải có đủ kiên nhẫn. Đặc biệt những người trong phòng ban thư ký này đều nói là mình có rất nhiều việc quan trọng hơn, không muốn giúp đỡ cô.
Bởi vì là người mới sau khi soạn và sắp xếp xong đống tài liệu lộn xộn này thì đã quá giờ ăn trưa.
Cố Nam Hương tìm thấy một phòng trà gần đó và lấy bữa ăn trưa mà cô tự đem theo để ăn. Đối với cô chỉ có đồ ăn mà mình tự làm mới đem lại sự an toàn cho sức khoẻ của mình.
Lúc này sư phụ Vân Minh cũng gọi điện thoại đến cười hỏi:" Ngày đầu tiên đi làm việc thế nào?". Ngữ khí của ông vẫn ôn nhu như cũ:" Cảm giác rất khó chịu...! Sư phụ tôi đến đây để làm cái quái quỷ gì vậy, người mau nói cho tôi đi, hai ba cái nhiệm vụ như vậy rất là mất thời gian."
"Khi nào có nhiệm vụ ta nhất định sẽ thông báo đến cô, nhưng hiện tại lão đại cũng chưa có động tĩnh gì nên cô cứ ở yên đó chờ động tĩnh
Cố Nam Hương lẩm bẩm:" Chẳng lẽ lão đại cũng đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, không tại sao ông ấy lại bày ra cho tôi một cái nhiệm vụ như vậy....?".
"Được rồi đừng có nói xấu lão đại, ngoan ngoãn ở đó đi có gì khó khăn cứ nói với ta, ta sẽ tận lực giúp đỡ."
Cố Nam Hương chán nản nói:"Sư phụ ta đã hiểu rồi, người yên tâm mặc kệ phiền toái đến mức nào tôi cũng sẽ kiên trì."
Để rời khỏi tổ chức càng sớm càng tốt, bảo đảm sự an toàn cho Tư Bắc Thần không phải chỉ là ngày ngày nhìn mặt Tư Bắc Thần thôi sao, có gì đáng sợ chứ.
Lúc này Tư Bắc Thần vừa kết thúc cuộc gọi xuyên biên giới ở phòng tổng giám đốc, mặt mày nhíu lại.
Chu Từ lập tức hỏi:"Ngài muốn dùng cơm trưa sao?".
"Ừm"
"Để tôi sắp xếp ngay bây giờ."
Tư Bắc Thần nghĩ đến vấn đề gì đó:" Đợi đã".
Vẻ mặt anh nghiêm túc:" Cố Nam Hương đâu".
"Thư ký Cố....cô ấy bận rộn cả buổi sáng hiện tại đã đến phòng trà ở dưới tầng để ăn trưa."Sắc mặt Tư Bắc Thần lạnh lùng thay đổi:"Đừng quan tâm đến cô ta nữa, chuẩn bị cơm trưa cho tôi".
Chu Từ ra khỏi phòng liên lạc với khách sạn nơi giao đồ ăn.