61.
Ra khỏi trạm tàu, hai người tiếp tục im lặng một trước một sau mà bước đi. Đến cổng tiểu khu, Đồ Tiểu An đột nhiên quay lại, "Anh định đi theo tôi đến bao giờ?".
Vẻ mặt Bùi Tử Minh nặng nề, "Tôi đưa cậu về". Bản thân hứng thú với một kẻ điên vui buồn thất thường đến mức không thể tự thoát ra khiến anh có chút thẹn quá hóa giận.
"Sếp Bùi không cần lãng phí thời gian nữa đâu", Đồ Tiểu An mím môi, "Tôi là đàn ông con trai, không cần người đưa về".
"Đồ Tiểu An!", trong lời nói của Bùi Tử Minh chất đầy giận dữ, "Chính cậu ve vãn tôi trước, thành công rồi thì lại trốn đi thật xa, cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à? Trêu đùa tôi sao?".
"Anh... đừng quát mà". Đồ Tiểu An hạ mắt, "Tôi không cố ý... Anh về đi được không, tôi không chịu nổi nữa rồi".
Không chịu nổi một Bùi Lượng không yêu cậu nữa.
Đã đâm vào tường hai lần rồi, giờ chỉ đành bỏ chạy thôi.
62.
"Xin lỗi", Bùi Tử Minh nhíu mày thở dài, "Thái độ của cậu thay đổi quá nhanh, tôi nóng vội nhất thời thôi".
"Xin lỗi sếp Bùi", Đồ Tiểu An cúi đầu, "Anh cứ coi tôi như kẻ điên đi... Tôi thật sự không thể để anh bao nuôi được".
63.
Một con chó to lớn đột nhiên xông ra từ trong tiểu khu. Không có rọ mõm, điên cuồng gầm gừ.
Đồ Tiểu An còn chưa dứt lời đã run bắn cả người.
64.
Đồ Tiểu An sống trong cô nhi viện đến năm tám tuổi. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, lại thông minh đáng yêu, là bé cưng của tất cả giáo viên lẫn các cô các mẹ. Nhưng cũng vì thế mà cậu bị cô lập.
Vài đứa nhóc ương bướng ngỗ nghịch cả ngày chỉ biết trêu chọc, bắt nạt, cắt tóc, xé vở, đánh đập, chửi mắng cậu.
Cậu không chịu nổi, lén bỏ chạy ra ngoài.
Lúc đi đến một con phố hẻo lánh thì bị mấy con chó hoang đuổi theo cắn. Chúng đuổi theo cậu đến tận cửa quán mì Đồ Gia. Cậu được ông Đồ cứu giúp.
Mà đến tận bây giờ, trên bắp chân cậu vẫn còn vết thương năm đó để lại.
64.
Vậy nên sau này dù lớn rồi thì cậu vẫn hơi sợ chó, nghe thấy tiếng chó sủa là sẽ bất giác run rẩy.
Đây không phải ám ảnh gì, chỉ là bóng ma tâm lý mà thôi.
65.
Chủ của con chó cầm theo dây dắt chạy đến, giữ con chó lại. Nhưng con chó vẫn cứ điên cuồng sủa.
Đồ Tiểu An sợ hãi xoa tay.
Bùi Tử Minh giơ tay lên, che hai tai cậu lại.
66.
Trước đây Bùi Lượng luôn làm như vậy.
Sau khi biết Đồ Tiểu An sợ chó, mỗi lần có tiếng chó sủa, anh đều sẽ vươn tay nhẹ nhàng che hai tai cậu lại, có lúc còn tiện đà cúi xuống hôn cậu.
TruyenHD
Bàn tay Bùi Lượng to lớn, ấm áp, đủ để che kín tai cậu.
Giống như có thể ngăn cách toàn bộ thương đau trong cuộc đời này.
67.
Đồ Tiểu An trừng trừng nhìn Bùi Tử Minh, viền mắt đỏ hồng.
Người đàn ông bị cậu nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, nhưng anh cũng không hề bỏ tay ra.
Bùi Tử Minh cũng không hiểu sao bản thân lại làm vậy, giống như một loại bản năng đã in sâu nào đó.
68.
Chủ của con chó dắt con chó đi xa rồi, Bùi Tử Minh mới thu tay lại. Anh đang muốn mở lời thì đột nhiên bị Đồ Tiểu An ôm chầm lấy.
Cánh tay anh giơ giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Người trong lòng ôm chặt lấy eo anh, giọng nghẹn ngào: "Đến nhà tôi đi, tôi nấu mì cho anh ăn".
69.
Đồ Tiểu An miễn cưỡng rời khỏi cái ôm quen thuộc mà cũng lại xa lạ này.
Bùi Lượng của cậu hình như vừa tạm thời xuất hiện rồi.
70.
Bùi Tử Minh ngồi xuống bàn ăn trong nhà Đồ Tiểu An, ánh mắt anh vẫn dính chặt lấy bóng hình đang bận rộn trong phòng bếp.
Anh không hiểu, tại sao chỉ vài tiếng chó sủa đã có thể dọa nhóc điên này phát khóc rồi? Còn khiến thái độ quay về lúc trước đó nữa.
Vừa giây trước còn tuyệt tình đuổi anh đi.
Giây sau đã ôm lấy anh đưa anh về nhà.
71.
Đồ Tiểu An đặt hai bát mì lên bàn, cậu đẩy một bát về phía Bùi Tử Minh.
Bùi Tử Minh nhìn bát mì, bát của anh hiển nhiên nhiều đồ hơn bát của Đồ Tiểu An một ít, có thêm thịt bò và trứng rán lòng đào.
Đồ Tiểu An thấy anh không động đũa bèn giải thích: "Trong nhà không có nhiều đồ để ăn, chỉ còn thịt bò ướp với trứng, anh trộn lên rồi ăn... Có phải anh không ăn quen không?".
"Không". Bùi Tử Minh đáp: "Tốt lắm rồi".
72.
Đồ Tiểu An đặt giấm và dầu mè trước mặt Bùi Tử Minh.
Bùi Tử Minh ngày thường ít khi ăn mì hơi ngẩn người.
Mì Ý với tôm hùm không cần tự nêm thêm gia vị.
73.
Đồ Tiểu An: "Mỗi thứ thêm một ít, anh sẽ thấy ngon hơn".
Đây là cách ăn mọi khi của Bùi Lượng hồi trước.
74.
Trong ánh nhìn mang theo mong chờ của Đồ Tiểu An, Bùi Tử Minh cầm đũa, san sẻ bát mì Dương Xuân tương đối đầy đủ của mình với bát mì chay của Đồ Tiểu An.
Đồ Tiểu An vội kêu lên: "Này, cho anh mà, trong nhà chỉ còn chút thịt cá đó thôi".
Bùi Tử Minh nhìn lướt qua cậu, "Để lần sau". Anh cầm giấm với dầu mè cho mỗi loại một ít vào bát, "Lần sau làm cho tôi một bát giống như lần trước cậu nói ấy".
Đồ Tiểu An mím môi, "Được".
Bùi Tử Minh thuận theo đáp một câu: "Cậu gầy quá, ăn nhiều vào".
"... Ừm".
Đồ Tiểu An cầm đũa, cúi gằm mặt vào cái bát.
Lời vừa rồi rất giống những lời quan tâm mà cậu đã từng nghe vô số lần trước đây.
Cậu sợ bản thân lại không ngăn được tình cảm của chính mình, nhận nhầm Bùi Tử Minh.
75.
Bùi Tử Minh từ khi sinh ra đến giờ lần đầu được ăn một bát mì bình dân thế này, ngồi trong một không gian bình dân, đối diện là nhân viên vừa nghỉ việc của mình.
Thiết lập nhân vật khác lạ. Bữa tối cho chủ tịch cũng khác lạ.
76.
Nhưng nhìn vào cái xoáy tóc lộ ra do cắm cúi ăn mì của Đồ Tiểu An, anh đột nhiên cảm thấy, bát mì và người này đều khiến anh thỏa mãn.
Mì cho thêm giấm và dầu mè quả thật ngon hơn hẳn. Ngon đến nỗi giống như anh đã được cài đặt để thích hương vị này từ lâu rồi.
Đồ Tiểu An thật sự rất thu hút anh. Sức hút lớn đến nỗi giống như toàn bộ đều dựa theo mẫu hình anh thích, rạch trời rơi xuống.
77.
"Tại sao không muốn để tôi bao nuôi cậu?", Bùi Tử Minh nhìn thẳng về bóng hình đang rửa bát mà hỏi.
Bóng hình hơi khựng lại, rồi đáp: "Vì ngủ với tôi không có nghĩa là yêu tôi".
78.
"Cậu muốn khiến tôi yêu cậu sao?", giọng nói của Bùi Tử Minh mang theo khó tin, như thể vừa nghe được câu chuyện cười trẻ con.
Đây là một thế giới tiền tài che mắt, tất cả những kẻ nịnh nọt quanh anh không ai là không vì danh lợi, chẳng qua trước giờ chưa một ai lọt vào mắt anh mà thôi.
Đồ Tiểu An quay người lại, bình tĩnh mà nhìn anh, "Đúng, phải yêu tôi giống như Bùi Lượng, mới có thể ngủ với tôi".
79.
Nhóc điên này lại nữa rồi.
Bùi Tử Minh nhíu mày lại.
80.
"Thế này đi", Bùi Tử Minh day sống mũi, quyết tâm mất lí trí cùng kẻ điên xinh đẹp này, "Nếu cậu đã thấy tôi và hắn ta giống nhau, vậy thì hôm nay cậu có thể coi tôi là hắn".
Đồ Tiểu An vẫn rất bình tĩnh, cậu hỏi thẳng: "Hôm nay anh muốn ngủ với tôi à?".
Bùi Tử Minh nhìn cậu giống như nhìn con mồi, "Tôi đã ở nhà cậu đến giờ này, tất nhiên là không muốn về rồi".
"Được", Đồ Tiểu An tháo bao tay cao su, "Đi tắm đi".
81.
Bùi Tử Minh tắm xong thì mặc đồ ngủ nam mà Đồ Tiểu An đã chuẩn bị sẵn cho anh. Kích cỡ vừa như in so với anh, nhưng so với Đồ Tiểu An thì hiển nhiên là rộng hơn.
Đồ ngủ của bạn trai cũ của cậu sao? Của tên Bùi Lượng đó sao?
Hẳn chính là tên đàn ông chơi chán rồi bỏ, hại Đồ Tiểu An đầu óc có vấn đề sinh ra chứng thích cường điệu đó.
Vậy mà hôm nay anh phải giả dạng thành hắn thì mới có thể tiếp xúc gần gũi với Đồ Tiểu An.
Bùi Tử Minh rất không vui, vô cùng không vui, cực kỳ không vui.
82.
Bùi Tử Minh với hàng mày nhíu chặt bước ra khỏi phòng tắm.
Đồ Tiểu An bước đến gần rồi đứng trước mặt anh, giơ tay xoa nhẹ đầu mày, "Anh đừng không vui mà Bùi Lượng".
Bùi Tử Minh lập tức nổi cơn ghen, anh nghiêng đầu tránh đi, "Đồ Tiểu An...".
Đồ Tiểu An cắt ngang lời anh: "Phải gọi em là thỏ con".
Bùi Tử Minh cười lạnh, "Hắn ta trước đây gọi cậu như vậy sao?".
"Ưm", Đồ Tiểu An gật đầu, cậu nở nụ cười ngọt ngào lại xinh đẹp, "Trước đây anh đều gọi em như thế".
83.
Tên gọi thỏ con sau cùng vẫn chẳng thể thốt ra.
Trong lúc Đồ Tiểu An tắm, Bùi Tử Minh ngồi xuống giường trong phòng ngủ của cậu, tâm trạng có chút khó tả. Rõ ràng anh rất tỉnh táo, nhưng càng ngày càng không hiểu nổi chính mình.
Người muốn trèo lên giường anh chỗ nào cũng có, nhưng anh chỉ hừ mũi khinh thường, vậy mà giờ lại vội vàng tốn công tốn sức chủ động chạy đến nhà người ta. Đến mức mà dốc hết lòng hết sức, lời hay ý đẹp gì cũng nói hết, đeo bám suốt chặng đường, chỉ vì muốn trèo lên giường cậu phiên dịch viên mới có duyên gặp vài lần này.
Thậm chí trong lúc chờ Đồ Tiểu An tắm, trong lòng anh còn hơi nổi lên mong chờ và vui sướиɠ.
Đúng là điên rồi, lộn tùng phèo hết cả rồi.
84.
Đồ Tiểu An tắt đèn đi, trong phòng ngủ lập tức tối đen.
Bùi Tử Minh có thể cảm nhận được Đồ Tiểu An mang theo hương thơm còn ẩm ướt đang đi về phía mình. Cậu ngồi trong lòng anh, đè anh ngã ra giường.
Thân hình trong lòng rất mềm mại.
Hầu kết Bùi Tử Minh khẽ nhấp nhô lên xuống.
85.
"Bùi Lượng...", Đồ Tiểu An ôm anh thật chặt, "Em có thơm không?".
Bùi Tử Minh hôn lên tóc cậu, "Thơm lắm".
"Vẫn là loại sữa tắm mà anh thích đấy".
"... Ừ".
"Em nhớ anh lắm". Đồ Tiểu An lén rơi nước mắt, cậu cọ ướt một khoảng trước ngực Bùi Tử Minh, "Anh có nhớ em không?".
Bùi Tử Minh bất lực hùa theo, "Nhớ".
"Ừ". Đồ Tiểu An nghiêng người nằm xuống giường, "Lại đây nào".
86.
Bùi Tử Minh mau chóng lột sạch quần áo của Đồ Tiểu An.
Áp mình xuống.
87.
Trên đời sao lại có người ngoan thế này chứ? Mềm mại, ngọt ngào, giống như có thể bóp được ra nước. Có thể nếm ra mỹ vị khiến người ta muốn dừng mà không được.
Bùi Tử Minh cảm giác mình giả dạng Bùi Lượng đến nghiện rồi. Như thể chỉ cần đeo lớp mặt nạ này là anh có thể đè Đồ Tiểu An xuống muốn gì làm nấy.
88.
Đồ Tiểu An chìm trong đệm giường mềm mại, bị vần qua vần lại đến ướt sũng mồ hôi. Cậu khẽ hỏi: "Anh gọi em là gì?".
Trong bóng tối, Bùi Tử Minh đè nén hơi thở, sau cùng anh vẫn đáp: "Thỏ con".
"Ừ". Đồ Tiểu An ôm lấy cổ anh, đôi mắt bất giác mờ sương, "Em đây... Hôn em đi".
Bùi Tử Minh thuận theo mà cúi xuống hôn cậu. Anh mυ'ŧ lấy môi lưỡi cậu, lầm bầm không rõ mà gọi đi gọi lại cái tên kia.
Sâu sắc, chìm đắm, say mê, mà cũng thật thâm tình.
Nghe thấy tên gọi quen thuộc, Đồ Tiểu An tình nguyện trao đi tất cả.
89.
Bùi Tử Minh thấy bản thân phát điên rồi, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mê đắm một người đến thế.
Đồ Tiểu An quá hợp, quá đúng khẩu vị của anh.
Đợi đến khi anh khó khăn kiềm chế lại bản thân thì Đồ Tiểu An đã mệt đến nỗi ngủ mất.
90.
Chủ tịch Bùi ôm lấy Đồ Tiểu An cùng chìm vào im lặng trong bóng tối.
Anh hơi hối hận, lần đầu tiên đã bắt nạt người ta đến mức này. Sau này Đồ Tiểu An còn đồng ý cho anh cơ hội nữa không?
Bùi Tử Minh hơi lo lắng.
91.
Bùi Tử Minh bế Đồ Tiểu An đã ngủ say đi tắm.
Anh sờ soạng bật đèn phòng tắm lên rồi nhẹ nhàng đặt Đồ Tiểu An vào bồn tắm, sau đó đột nhiên sững sờ.
Anh nhìn thấy trước ngực Đồ Tiểu An có đeo một miếng ngọc. Là miếng ngọc hình cá vàng, nhỏ nhắn tinh xảo, màu xanh ngọc.
Miếng ngọc của mẹ cho anh, để anh tặng cho vợ tương lai.
Vốn bị mất hơn một năm, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.