Da đầu Tô An thoáng chốc tê dại, cậu miệng khô lưỡi khô khẽ liếʍ môi, bình tĩnh xoay người cười nói: "Anh rể, anh cũng đến tìm chị em ạ? Chị em vừa ngủ rồi."
Cậu đi qua, ngẩng khuôn mặt nhỏ giả ngoan: "Đêm nay anh rể tan làm sớm thật đấy."
Thẩm Trường Tu giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng thái dương của Tô An: "Hôm nay ít công việc. Sao mồ hôi ra nhiều như vậy?"
"Thời tiết nóng quá ạ." Khuôn mặt Tô An vẫn còn nét ửng đỏ sau đợt chạy vội vừa rồi: "Anh rể có thấy nóng không?"
Trong phòng Trình Tô Thanh trở nên an tĩnh, phỏng chừng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ.
Thẩm Trường Tu dắt tay cậu đi xuống dưới lầu: "Vậy để anh dẫn em xuống dưới ăn miếng cháo lạnh nha?"
Tô An ngoan ngoãn đi cùng anh ta: "Vâng, cảm ơn anh rể."
Hai người dần dần rời xa tầng ba.
Nói thật, một người như Thẩm Trường Tu rất dễ lấy được sự tôn kính và noi theo của những cậu trai tuổi dậy thì, anh ta như một người lãnh đạo ưu tú trên con đường trưởng thành của đời người, đã dịu dàng lại thành thục, bao dung như biển rộng.
Thẩm Trường Tu quay đầu lại cười một chút, Tô An mím môi, ngượng ngùng mà thả chậm bước chân.
Khuôn mặt đỏ bừng khiến người ta nghĩ đến một chiếc bánh kem mềm xốp thơm ngọt.
Nhưng người như vậy, rõ ràng còn có một bí mật rất lớn ẩn giấu bên trong.
*
Lúc ăn cơm chiều Trình Tô Thanh mới xuống lầu, chị ta làm bộ vừa mới tỉnh ngủ, dây lưng bằng lụa đen được khoác trên bờ vai trắng nõn. Sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Tu, chị ta sửng sốt, sự vui mừng tràn ra nơi đáy mắt: "Trường Tu, sao hôm nay anh về sớm thế?"
Chị ta vội vàng tiến lên ôm ấp, chu môi hờn dỗi: "Cục cưng à, sao anh lại không nói trước với em tiếng nào vậy."
Hai người họ ân ái triền miên như một đôi tình lữ. Ở góc độ không ai chú ý đến, Trình Tô Thanh từ phần vai của Thẩm Trường Tu ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua cậu em trai mình.
Trình Tô An đang vùi đầu ăn cơm, nghiêm túc gắp từng đũa, tuyệt không lãng phí chút nào. Má cậu phồng lên, khuôn mặt giữ lại nét ngây ngơ, trông vẫn như một đứa trẻ.
Trình Tô Thanh thu hồi tầm mắt, chua xót nghĩ rằng Tô An chỉ mới thành niên, thường ngày chị ta luôn đánh mắng cậu, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn biết che chở cho chị mình. Rất ngu xuẩn, bình thường Trình Tô Thanh không thích sự thiện lương và đơn thuần như vậy, cảm thấy cực giả dối và ghê tởm. Nhưng lần này… chị ta mím môi nhưng không nói thêm gì khác.
Hẳn là Trình Tô Thanh cảm thấy bất an nên bữa cơm chiều này luôn hỏi han Thẩm Trường Tu ân cần. Mãi đến khi ăn xong, Tô An vẫn chưa kịp nói chuyện vợ trước của Thẩm Trường Tu cho Trình Tô Thanh biết.
Tô An nằm trên giường vuốt cái bụng no căng, sầu đến mức thở dài. Đúng lúc này, điện thoại cậu lại hiện lên thông báo nhắc nhở thẻ ngân hàng cộng thêm hai trăm sáu mươi nghìn tệ.
Bên chuyển tiền là tài khoản cá nhân của Hà Tịch Nhiên, anh không động vào tiền của phòng làm việc. Tô An nhìn khoảng thu nhập sáu con số thì bật dậy ngay, đây là tiền bồi thường vì hôm nay Hà Tịch Nhiên chạm vào cậu.
Cậu cẩn thận nâng điện thoại lên, hai mắt tỏa sáng.
Vì những gì đã trải qua lúc trưởng thành mà nguyên chủ có một sự yêu thích cố chấp về tiền bạc, cộng thêm bị ảnh hưởng bởi Trình Tô Thanh nên theo quan điểm của nguyên chủ tiền chính là thứ lợi hại nhất.
Giả ngoan giả ngu, tất cả cũng chỉ vì tiền.
Tô An hôn điện thoại một cái, cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau đến trường, không ít bạn học còn bàn nhau về chuyện nhà họa sĩ nổi tiếng tuyển người mẫu vẽ vào tuần trước, thiệp đỏ dán khắp nơi. Tô An đè điện thoại bên dưới cuốn vở mà chơi, phát hiện bên trong thiệp có rất nhiều thông tin mà trên bách khoa không đánh dấu.
"Cha của Hà Tịch Nhiên là người Ireland, nghe đồn mẹ của anh ta vừa gặp đã thương ông ấy."
"Chẳng phải mẹ của thầy ấy đã qua đời lâu rồi sao?"
"Làm ơn đi, Hà Tịch Nhiên cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, mẹ anh ta qua đời cũng chẳng có gì lạ, người ta vừa gặp đã thương trước khi qua đời được chưa?"
Cậu ngồi cùng bàn bỗng nhiên huých nhẹ vào cậu: "Tô An, cậu nhìn bên ngoài thử xem."