Vợ Của Vai Ác Không Dễ Làm

Chương 26: Lục Vân Cảnh quỳ trên ván giặt và bị roi da đánh? (2)​

Editor: Trần Tiên/ tranvomytien

Trình Vũ nhìn thấy rõ ràng khóe miệng của Lục Thừa Doãn đang co giật.

"Nói chung, quan hệ giữa tôi và Lục Vân Cảnh cũng không giống như những gì anh nghĩ, tôi cũng không có đáng thương như anh nói, tôi đã nói là tôi sống rất tốt, cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm nhưng có điều tôi nghĩ anh nên dành nhiều thời gian và công sức lên trên vợ chưa cưới của anh đi. Đừng thương hại những người không liên quan."

"..."

Anh ta không nói thêm gì nữa, Trình Vũ cũng không còn gì để nói với anh ta nên chỉ để lại một câu: "Chúc ăn ngon miệng." rồi đi thẳng ra ngoài.

Chỉ đến khi đã đi rất xa, Trình Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt và cây roi da thì lưng cô đã lạnh hết cả lên.

Cô chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Lục Vân Cảnh đang quỳ ván giặt và trên tay cô là một cây roi da nhỏ thì lại mất tập trung, trong lòng trở nên mềm yếu. Cô rùng mình một cái, vội vàng lắc lắc để xua đi cái ý tưởng đáng sợ trong đầu.

Nhà họ Lục có thể nói là một gia tộc lớn và làm ăn thịnh vượng nhất hàng trăm năm nay ở thành phố Bắc Kinh. Chiếc ô tô đầu tiên của Trung Quốc cũng là của nhà họ Lục tạo ra. Mà sau bao nhiêu năm phát triển, tập đoàn Changlin của họ đã trở thành thương hiệu ô tô hàng đầu trong nước. Và nó cũng có một vị thế nhất định trên toàn thế giới.

Nhà cũ của nhà họ Lục là từ thời tổ tiên truyền lại, hiện tại nó vẫn giữ được đường nét của những năm hai mươi - ba mươi. Hai bên tường phủ đầy cây xanh và con đường thật dài ở bên ngoài thông với cửa chính trồng vô cùng nhiều cây ngô đồng.

Ngôi nhà trông cổ kính nhưng ẩn chứa một nét nghệ thuật lịch sử lắng đọng.

Lúc này trong phòng khách của ngôi nhà lớn, Lục Vân Cảnh đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, trên tay anh đang ngắm nghía một chiếc cốc tráng men sứ màu sắc, đôi mắt sâu hơi híp lại làm cho ánh mắt uy nghiêm, hấp dẫn ban đầu của anh lại càng thêm sắc bén.

Mà ngồi bên cạnh anh là hai người phụ nữ, một người lớn tuổi và một người trẻ tuổi hơn, cả hai nhìn cũng không quá đẹp, đặc biệt là người phụ nữ lớn tuổi hơn vẻ mặt nhăn nhó, đôi môi run rẩy và hai bàn thì nắm chặt lại thành nắm đấm, hiển nhiên bà ta đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Hai người tốt nhất nên thành thật khai ra nơi dấu tiền, còn nếu không tôi cũng chỉ có thể tố cáo để tống các người vào tù vì tội biển thủ công quỹ, còn việc bà có thể sống sót để mà ra khỏi đó hay không thì đó là do số phận của mấy người rồi?"

Lục Vân Cảnh ngắm nghía chiếc chén sứ, giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt như đang nói chuyện phiếm nhưng từng chữ đều lạnh lùng, không cần nghi ngờ anh đang cảnh cáo bà ta.

Người phụ nữa lớn tuổi cuối cùng cũng không nhịn được, bà ta đột ngột đứng lên, chỉ tay vào mũi Lục Vân Cảnh mà mắng chửi: "Mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa, nhà họ Lục nuôi mày lớn như vậy mà mày lại báo đáp nhà họ Lục như thế à? Mày đã hại chết ba mày, bây giờ mày còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa đây?"

Sắc mặt anh vẫn không thay đổi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng mà không có một biểu cảm dư thừa nào, anh không thèm nhìn bà ta một cái mà chỉ thờ ơ nói: "Có chứng cứ thì lấy ra, nếu không có thì câm miệng."

"Mày.." Người phụ nữ lại muốn chửi tiếp thì cô gái trẻ hơn vội vàng kéo bà ta lại, cô điều chỉnh hơi thở của mình rồi hướng khuôn mặt mang ý cười vào Lục Vân Cảnh mà nói: "Số tiền đó chúng tôi cũng không biết ở đâu, Lục Vân Cảnh anh cứ ép hỏi chúng tôi như vậy cũng không có tác dụng."

Lục Vân Cảnh không để ý đến cô ta, trong giọng nói có chứa áp lực làm cho người ta không thể từ chối: "Tôi chỉ cho các người thời gian là một ngày."

Hoàn toàn không có chỗ cho việc thương lượng.

"Tiền ở chỗ của tôi!" Cùng lúc với âm thanh vang lên, Lục Thừa Doãn từ từ đi từ cửa vào, anh ta đặt một tấm thẻ lên bàn rồi nói: "Mật mã ở đằng sau tấm thẻ, anh không cần phải làm khó bọn họ nữa."

Cô gái trẻ ngạc nhiên nhìn Lục Thừa Doãn: "Lục Thừa Doãn, anh.."

Lục Thừa Doãn nháy mắt với cô nên Lục Thừa Sương không nói gì thêm.

Những người đứng phía sau Lục Vân Cảnh bước lên cất tấm thẻ đi, lúc này Lục Vân Cảnh mới bỏ cái chén trên tay xuống, đứng dậy rời khỏi, khi đi ngang qua Lục Thừa Doãn thì nghe thấy anh ta cười nhẹ và nói: "Tôi thật không ngờ một Lục Vân Cảnh lúc nào ở bên ngoài cũng đều hào nhoáng vẻ vang mà khi về đến nhà lại bị cô vợ quản lí nghiêm khắc đến nỗi bị quỳ ván giặt và ăn roi da."

Lục Vân Cảnh dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua khuôn mặt Lục Thừa Doãn, trầm giọng hỏi.

Lục Thừa Doãn cười thâm thúy: "Hôm nay tôi đi nhà hàng tên" Character And Simple Dining ", là chính miệng Trình Vũ nói cho tôi biết, cô ấy nói anh ở bên ngoài làm chuyện gì đó khiến cô ấy tức giận thì khi nào anh về cô ấy sẽ cho anh quỳ ván giặt. Còn nếu là vấn đề nghiêm trọng cô ấy có thể lấy roi da đánh anh." Ánh mắt Lục Thừa Doãn sâu xa quét qua Lục Vân Cảnh một cái rồi nói tiếp: "Nhìn không ra Lục Vân Cảnh anh lại là người sợ vợ như vậy."

Mí mắt Lục Vân Cảnh giật hai lần.

Quỳ ván giặt? Bị roi da đánh? Loại chuyện này làm thế nào mà liên tưởng lên người Lục Vân Cảnh anh vậy?

Ngay cả hai người phụ nữ một già một trẻ và một số người đứng cạnh Lục Vân Cảnh nghe xong cũng giật thót mình. Sau đó ai cũng nhìn Lục Thừa Doãn với ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh.

Lục Thừa Doãn chỉ muốn làm cho Lục Vân Cảnh xấu hổ mà thôi, dù sao thì bất cứ người đàn ông nào cũng đều không thích cứng đầu trước mặt vợ mình, nhưng anh ta không tin lời Trình Vũ đã nói vì vậy nên anh ta hy vọng Lục Vân Cảnh sẽ phủ nhận điều đó.

Ánh mắt Lục Vân Cảnh sắc bén lưu lại trên mặt Lục Thừa Doãn vài giây rồi rời đi, sau đó nói với vẻ mặt không đồng tình: "Chuyện này thì liên quan gì đến anh?"

Giọng Lục Vân Cảnh trầm xuống khiến xung quanh rơi vào sự im lặng lạ thường, thậm chí còn có người hít thở không thông. Anh ta nói vậy là có ý gì? Không phải anh ta đang thừa nhận đúng như lời Lục Thừa Doãn nói, nếu anh ta không nghe lời khi về sẽ bị quỳ ván giặt và ăn roi da đó chứ?