Đôi khi, cùng một mối tơ tình..
Có người nâng niu như bạch ngọc. Cất trong lòng mà che chở, yêu thương. Chỉ tiếc là cầu mà chẳng được
Còn kẻ dễ dàng có được thì lại không xem trọng. Đối xử như lá phong rụng dưới chân, lạnh lùng mà thờ ơ. Tùy ý mà giẫm đạp, hết hứng thì ruồng bỏ..
...
Nhập truyện:
...
Xích Lăng Trần cảm thấy sống mũi cay buốt, nàng như đang chần chừ nửa muốn xem kết quả, nửa không muốn xem..
Nếu quyết định tha thứ là đúng đắn thì không sao nữa rồi, bằng không thì bản thân nàng cũng..
...
Tiểu cô nương A Nghiên, từ khi còn sống tới tận lúc trở thành oán hồn. Bản tính lương thiện vẫn không hoàn toàn mất đi.
Nàng vốn dĩ đã tính tha thứ cho đám người Liễu Gia, nhưng bọn họ không bỏ qua cho nàng..
Giống như nước muốn lặng, gió lại không ngưng.
Tổ mẫu tổ phụ Liễu Gia, ngoài mặt thì ngon ngọt, dỗ dành rằng sẽ làm đám ma đám dỗ, cúng viếng đàng hoàng cho nàng. Để nàng có thể an tâm mà đi đầu thai, nhưng bên trong thì âm thầm cho người đi mời lại vị pháp sư mặt mày hung tợn kia. Muốn hoàn toàn trừ khử nàng
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, haha..
Tới khi A Nghiên nhận ra thì đã muộn.
Nàng bị tên pháp sư kia bắt nhốt vào một chiếc chuông đồng. quanh năm ngày tháng bị hỏa lôi đày đọa. Đau đớn không nguôi
Nhưng oán khí thì nào có giảm đi chứ?
Nó chỉ ngày một tăng lên, cho tới ngày mà nó lớn đến nỗi có thể khiến lớp vỏ chuông đồng nứt ra. Nàng vùng vẫy thoát ra ngoài, A Nghiên lúc bấy giờ hoàn toàn đã bị cừu hận nuốt trọn..
Nàng trở về nơi Liễu Gia kia. Đã qua nhiều năm rồi, nơi này vẫn bành trướng giả tạo tới khiến người ta phát ghê tởm
Tên tra nam họ Liễu, cùng tổ phụ tổ mẫu của Liễu phu nhân kia, đều đã chết già cả rồi, Trong căn nhà nọ bấy giờ là gia đình mới của Liễu phu nhân..
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà những kẻ thâm hiểm bất nhân đó, có thể hưởng thọ tới già, chết cùng vinh hoa phú quý cơ chứ!?
Mà cho tới kiếp này, tên Liễu tra nam kia lại đầu thai vào chính nhà cháu nội của hắn, song vẫn là lớn lên cưới vợ đẹp, con ngoan. Sống trong khối gia sản nhà họ Liễu..
Lại vẫn là thêm một kiếp này, hắn tiếp tục thất hứa với nàng. Người hắn cưới vẫn chẳng phải nàng.
Thiên đạo ở đâu!?
Lẽ phải ở đâu!?
Nào có cái đạo lý này chứ!?
Trời nhắm mắt không quản, A Nghiên nàng sẽ quản!
Thù cũ hận mới. Oán niệm chồng chất oán niệm. Cùng đổ dồn một thể. Biến tiểu cô nương a Nghiên hiền lành lương thiện ngày nào thành một ngã quỷ cuồng sát, khát máu..
Đương nhiên, tàn sát một mình Liễu Gia là không đủ..
Nàng muốn dẫn hỏa dẫn lôi, thiêu trụi hết những loại người máu lạnh thích trơ mắt làm ngơ, thích chỉ trỏ đàm tiếu trong trấn này. Nàng muốn cho bọn chúng thấy, cho bọn chúng cảm nhận từng chút một cảm giác bị lột da rút gân, cưỡng đoạt rút đi hồn phách. Giống như cảm giác bấy lâu nay nàng phải chịu đựng trong chuông đồng.
Nàng muốn cướp đi thức hồn của tất cả người trong trấn, đẩy bọn họ vào cảnh tượng một ngày trước đại nạn, sau đó sẽ lại chịu dày vò của hỏa thiêu. Cứ vậy mà Lăng trì ngày này qua tháng khác.
Quả thực, trừ Triệu đạo sĩ ra thì cũng chẳng còn ai ngoại lệ...
...
Khi này..
Toàn cảnh Huyễn Hành trấn đều bị thiêu sạch, chỉ chừa ra đúng một nơi không những lành lặn xinh đẹp, mà nơi đây mỗi ngày đều đặn được đặt lên một đóa hoa huệ trắng,
Mộ phần của người duy nhất trên thế gian này đối xử thật lòng với nàng, khắc lên ba chữ thật ngay ngắn:
"Triệu Họa Y"
Người duy nhất bằng lòng nghịch thiên hoán mệnh, cam chịu đày đọa nơi địa ngục vô gian, để nàng còn có cơ hội quay lại trần thế. Lại là một nữ đạo sĩ trẻ tuổi chính đạo chính phái - Triệu Họa Y
Thật là ngược đời..
Số mệnh của người thường, vốn đã không thể nên duyên mà sống một cuộc sống hạnh phúc ở nhân gian với một hồn ma. Thân là pháp sư hay đạo sĩ thì lại càng không thể. Đây là cấm kỵ
Nhưng không được thì đã sao chứ? Họa Y của nàng không sợ hãi, không oán trách lấy một câu. Người ta vẫn tình nguyện để nàng bước ra ánh sáng.
Nhưng nàng phụ lòng người ta rồi..
Chỉ vì một khắc mềm lòng, nàng lại bị nhốt lại trong nơi hỏa lôi thiêu đốt ngần ấy năm nay..
Bây giờ còn trở thành một Dã Quỷ cuồng sát, làm sao mà đi chuyển thế luân hồi được nữa chứ?
Cứ vậy, một dã quỷ không thể đầu thai. Tình nguyện ở lại trăm năm suốt kiếp, tình nguyện canh giữ mộ phần cho một hồn phách lương thiện đang bị nhốt ở địa ngục vô gian.
Ngày nào người ta chưa trở ra, thì nàng vẫn tiếp tục tàn sát những kẻ "không cần mạng" dám bước vào trấn này.
Còn Triệu đạo sĩ. Ông ấy thực ra chính là phụ thân của Họa Y, cho nên A Nhiên mới không động tới.
Huyễn cảnh trong sân nhà Liễu Gia ẩn hiện đến đây. Thì vụt tắt
Để lại một sân nhà âm u chướng khí, một hồi thì bên ngoài trời cũng đã xế chiều. Lão Triệu khoát khoát tay hối Xích Lăng Trần mau mau rời đi. Liễu Phu nhân cũng vừa vặn mới từ bên ngoài đi về. Trùng hợp bắt gặp Xích Lăng Trần và Triệu đạo sĩ đang bước ra cửa. Cảnh tượng một lời khó giải thích..
Liễu phu nhân mặt mày cau có: "Các ngươi lén la lén lút trước cửa nhà lão nương làm gì!? lão Triệu thì không nói, còn Tiểu Công Chúa cao quý này? Công chúa điện hạ cũng có hứng thú thèm muốn khối gia sản nhà lão nương sao!?"
Xích Lăng Trần cười khinh bỉ, dứt khoát ngó lơ luôn. Dù sao bà ta cũng chỉ là cô hồn dã quỷ. Không tạo nên sóng gió gì được, nghĩ vậy liền một mạch cùng lão Triệu bước ra ngoài, mặc kệ bà ta đứng ở đó tru tréo đến khàn cả họng..
Đi được một hồi, vốn là định mặc kệ không quản, dù sao người trong trấn này cũng là tự gánh lấy nghiệp mà chính bản thân họ phải gánh. Nhưng Xích Lăng Trần ra còn chưa khỏi trấn. Đã bị một luồng chướng khí nghi ngút chặn lại:
"Muốn đi? đã bước chân vào đây rồi mà còn muốn dễ dàng rời đi vậy sao!? Nơi này là nơi mà ngươi thích đến thì đến, thích đi thì đi à!?"
Giọng nữ nhân vừa cất lên, từ trong luồng chướng khí nghi ngút mờ ảo kia, dần dần hiện ra một thân ảnh rõ ràng ngũ quan..
Là A Nghiên.
A Nghiên theo thói quen, truy cùng gϊếŧ tận những kẻ dám nán lại trấn này khi mặt trời lặn..
Xích Lăng Trần ngán ngẩm, nàng tính lôi Xích Quỷ ra dọa nàng ta một phen. Sau đó thẳng hướng mà rời đi.
Đại khái là vì bản thân Xích Quỷ vốn là thứ để trấn ma diệt tà. Uy lực còn mạnh đến kinh người, ma quỷ bình thường chỉ nhìn qua thôi cũng run rẩy tới nhũn cả ra.
Ai ngờ, Nàng ta chẳng những không sợ mà còn đằng đằng sát khí, vung một chưởng về hướng Xích Lăng Trần, thẳng thắn khiêu chiến Xích Quỷ.
kết quả thì không cần nhắc cũng biết.
Với cái tính tình khó ở sẵn có của Xích Lăng Trần, bị vung một chưởng không kịp tránh, sắc mặt nàng tối sầm lại..
Một người một quỷ, lập tức lao vào phân tranh cao thấp. Nhưng đánh được một hồi, Xích Lăng Trần bỗng phát hiện ra điều bất thường..
Thân thể A Nhiên cứ như được bọc một lớp kết giới vô cùng cứng rắn, Xích Quỷ mặc dù đã đánh biết bao nhiêu chưởng đủ để lấy mạng cả diêm vương rồi, mà nàng ta vẫn không chút thương tổn..
Vì thế, Xích Lăng Trần phải vừa đánh vừa để ý một lúc lâu, mới phát hiện trên cổ của nàng ta có một ấn ký rất nhỏ, Khắc hình Mạn đà la hoa trắng muốt..
Thì ra là thế... Kết giới bao bọc sinh tử mạn đà la!
(*kết giới sinh tử mạn đà la: tương tự như áo giáp, uyển chuyển linh hoạt theo hành tung của người mang ấn ký. Ở thời này, trừ những đạo sĩ hoặc tiên nhân có năng lực và đạo hạnh cao thâm thì không còn ai có thể mở được. Khi mở ra kết giới này, người mở phải ở gần người mang ấn để niệm chú, bất luận người mở là người hay ma, đều có thể bảo vệ chu toàn cho người mình muốn bảo vệ, không một loại binh khí hay tác động nào có thể đả thương. Chỉ cần người niệm vẫn còn một mảnh tàn hồn, thì kết giới sẽ không tan đi.)
Triệu Họa Y thì đang bị giam cầm nơi địa ngục vô gian,
Cố Nguyệt Hy thì đang ở Cố Nguyệt phủ mà?
Nhưng trừ Cố Nguyệt hy, ai lại có thể mở ra kết giới này được nữa chứ!?
Xích Lăng Trần đời trước, tuy có thể mở được kết giới mạn đà la, nhưng bất quá cũng chỉ là học lỏm được từ chỗ Cố Nguyệt Hy, nên cũng chỉ có thể mở được kết giới trong giới hạn "người ngoài không vào được - người trong không ra được" thôi.
Còn về người nào khác có thể đạt tới giới hạn kết giới như thế này, lại mở ra chỉ để bảo vệ một quỷ hồn, trừ phi..
Trừ phi nữ đạo sĩ Triệu Họa Y kia, đã thoát khỏi địa ngục vô gian!
Nếu vậy, tám phần là nàng ta đang ở gần đây, niệm chú duy trì kết giới bảo hộ A Nghiên!
(Nếu như hiểu theo cách khác thì có thể nói là Họa Y đang nuông chiều A Nghiên, kiểu như ẻm cứ ngông cuồng thoải mái, Họa Y bảo kê ấy~