"A Trần à, Gia phả nhà ngươi 10 người thì mất mất 7-8 người có dính líu tư tình với ma tộc rồi đấy hahah... Thật không thể tin được các ngươi là người mang dòng máu Hoàng tộc luôn a.."
"Gì chứ? Ai nhận họ hàng với cái danh hoàng thân quốc thích đó!? Bản Vương không quen! không quen nhé! Sư tôn người đừng nói bừa."
...
Nhập truyện :
...
Cố Nguyệt Hy cản Xích Lăng Trần lại, không cho nàng vào theo Vương Yến...
"Sư.."
"Suỵt_"
Y hướng sự chú ý của Xích Lăng Trần qua hướng chân núi, một hắc y nhân khác đang bám theo Vương Yến... Hắn chỉ cách nàng ta vài dặm
"Đừng náo, hình như có kẻ còn tò mò hơn cả chúng ta.."
Nói đoạn, y đột nhiên lấy ra một viên thuốc, ngậm trong miệng rồi hôn chặt lên môi Xích Lăng Trần, dùng lưỡi chuyển thuốc vào sâu bên trong, cưỡng ép bức nàng nuốt xuống.
Còn không để Xích Lăng Trần kịp hỏi, y chen lời trước " Đây là Hóa đan dược, nơi này nguy hiểm trùng trùng, ngộ nhỡ gặp phải kẻ nào dùng Huyễn Cảnh trận, hoặc ngửi phải mê hương còn có thể nhanh chóng tỉnh táo."
" Sư tôn, người thật là biết nghĩ! sao không đưa thẳng thuốc cho ta!?"_Xích Lăng Trần cau có, mặt đỏ tía tai. Nàng tất nhiên để bụng chuyện y cưỡng ép nhồi thuốc vào họng nàng.
Cố Nguyệt Hy cười khẩy, y quay mặt đi trước, theo sau hai hắc y nhân kia. Để lại mình nàng đứng tại chỗ dậm chân tức tối.
"Thuốc rất đắng, theo kinh nghiệm ghẹo g.. Khụ! kinh nghiệm đút thuốc ở chỗ của vi sư, làm vậy sẽ dễ uống hơn."
"Hừ, kinh nghiệm ở chỗ của người thật biết lợi dụng a!"
Đi trước một đoạn, Cố Nguyệt Hy mới lộ ra biểu cảm hưng phấn, nội tâm cười thầm. Vốn tính đưa thuốc cho nàng tự uống, nhưng nghĩ bụng có thể mượn cơ hội này trêu đùa nàng chút.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân làm thế có phải hơi thô bạo rồi không.. Cơ mà trong miệng của a Trần vừa mềm vừa ấm, lại có chút hương vị ngọt thanh của cam thảo..
Bất giác mặt y cũng điểm lên vài tia đỏ hồng, vành tai nóng rực.
...
Trời dần tối..
Hai người bám theo Vương Yến và hắc y nhân kia, tiến vào sâu trong núi. Nhưng đi được một hồi thì xích Lăng Trần day nhẹ trán, nhíu mày. Thần sắc hơi tệ.
Cố Nguyệt Hy để ý cử chỉ của nàng, y hơi lo lắng, " A Trần, ngươi sao vậy?"
" Ta cảm nhận được ma khí ở đây rất nồng, nhưng lại yếu ớt ẩn hiện. Đời trước sống ở ma giới 3 năm, nên ta khá quen thuộc với nó. Thường thì chỉ có ma nhân khi đang bị trọng thương hoặc đã chết thì mới toát ra ma khí như thế."
" Ừm, Nhưng vi sư thấy thân thể ngươi bây giờ không ổn lắm. Mệt thì đừng gắng nữa, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút."
Trong một khoảnh khắc, lời này của y khiến nàng ngẩn ra..
"Mệt thì đừng gắng nữa, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút."
Đời trước trừ mẫu thân, chưa từng có ai nói với nàng câu này.
Mẫu thân mất rồi, từ đó nàng không còn được nghe lại nữa.
Nhất thời khóe mắt nàng ửng đỏ, bất động mà nhìn y.
Cố Nguyệt Hy thấy biểu cảm của nàng như vậy, cũng không nói gì nhiều
" Chúng ta nghỉ lại chút, có lẽ Ngũ công chúa sẽ không đi xa quá, tạm thời chưa thể rời khỏi núi này đâu."
"Người nắm chắc mấy phần?"
"Tám phần"
"Vì sao?"
"Vì người mà nàng ta muốn đưa đi, đang trọng thương. Chí ít muốn rời khỏi đây cũng phải mất mấy canh giờ. Chưa kể là hắc y nhân kia sẽ gây trở ngại."
"Người trọng thương mà Vương Yến muốn đưa đi? Chẳng lẽ là ma nhân đó sao?"
Cố Nguyệt Hy định trả lời nàng, Đột nhiên từ trên núi phát ra một tiếng nổ lớn cắt ngang lời y.
Tiếp đến là tiếng ồn ào do binh khí va chạm, cọ sát nhau...
Xích Lăng Trần thầm nghĩ, có lẽ hắc y nhân kia đã bị Vương Yến phát hiện rồi..
Nhưng thấy Cố Nguyệt Hy biểu cảm khá chần chừ, y chưa định đi tới rước lấy phiền phức. Nên nàng cũng thôi.
Kéo dài gần nửa canh giờ, hai người mới tiến tới thăm dò tình hình.
Vương yến và hắc y nhân kia đang lao vào sống chết với nhau, kẻ nào cũng sát khí bức người, chiêu thức thâm độc.
Nhưng Cố Nguyệt Hy chỉ chú ý tới một ma nhân nằm yên bất động ở gần đó, nàng ta yên vị tựa người vào thân cây bồ đề. Bên cạnh là tim của ma thú khi nãy Vương Yến đem đi
Hơi thở ma nhân này rất yếu ớt, khắp người toàn là máu và vết thương. Có lẽ vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
Lại nhìn qua hướng của Vương Yến, chiêu thức của nàng ta lại giống như là đang ngăn cản hắc y nhân, không cho hắn đến gần người đang nằm dưới gốc bồ đề kia thì đúng hơn..
Cố Nguyệt Hy nội tâm có hơi kích động, y hiểu ra rồi..
Ma nhân duy nhất có khả năng khiến cho Vương Ngũ công chúa liều mạng bảo vệ, thì còn có thể là ai được cơ chứ?
Chỉ là y không ngờ, hai người họ còn có tình cảm với nhau từ sớm như vậy.
Cơ mà, chuyện chính lúc bấy giờ...
Couple mà y hao tâm đẩy thuyền, sao cứ thế mà trơ mắt nhìn nó tan rã cho được!?
Bởi vì nếu không giúp một tay, e rằng đợi Vương Yến và hắc y nhân kia tình thương mến thương thêm vài canh giờ nữa, thì tim của ma thú đã không còn tác dụng nữa rồi...
Cho dù tình thê của Vương Yến có sống sót mà qua khỏi, thì thân mang trọng thương. Sau này mỗi khi trái gió trở trời, hay hoạt động mạnh thì vết thương cũ sẽ tái phát. Đau đớn không thôi
Có lẽ đây là cũng một phần nguyên do, khiến nữ tướng quân ma tộc này hi sinh trong trận chiến của mười ba năm sau...
...
"A Trần, ngươi không muốn giúp Ngũ muội của ngươi một tay sao?"
"Chẳng phải do sư tôn người sợ phiền phức sao? Vả lại ta với nàng ta không thân không thiết, sao ta phải ra tay chứ?"
"Hầyy.. thôi được. Ngươi không đi thì để vi sư tự mình "Đại giá thân chinh" vậy. dẫu sao cũng là chuyện riêng của vi sư, ngươi đừng lộ mặt thì hơn."
Xích Lăng Trần nghe xong câu này của y, tự dưng cảm giác bản thân bị cho ra rìa. Nàng cau có, " N...Này! Ta..chẳng qua là ta chướng tai gai mắt mấy kẻ giương cung bạt kiếm ở đó thôi nhé. Không phải vì người đâu!"
Nói đoạn, Nàng lao về phía trước, triệu hồi Xích Quỷ đến trên tay.
Xích quỷ vừa xuất hiện, sát khí ngút trời, toàn thân nó tỏa ra luồng điện huyết quang chói mắt, từng mắt xích sát sạt nhau tạo ra âm thanh như vạn quỷ hồn gào thét. không hổ danh là vũ khí náo loạn ma giới của Xích Vương.
Một người một Đoạn Xích, kết hợp với nhau uyển chuyển phiêu dật. Như tâm tính tương thông, khí thế trùng trùng. Dường như đoạn bảo vật này cũng có linh hồn, quấn quýt lấy chủ nhân sau một khoảng thời gian dài xa cách.
Nhưng, từ từ đã!
Xích Lăng Trần sao có thể triệu hồi Xích Quỷ!?
Cố Nguyệt Hy ngớ người, bây giờ y mới sực nhớ ra là Xích Lăng Trần vốn dĩ đã là chủ nhân của Xích Quỷ, nàng trọng sinh về đây rồi, sao mà nó có thể không theo về cho được cơ chứ?
Vậy mà lúc ở trong lâu, y còn cản nàng lại rồi ra vẻ bảo vệ nàng này nọ, đã thế lúc nãy còn lợi dụng để chiếm tiện nghi của nàng nữa chứ!, lúc đó ngộ nhỡ mà nàng sôi máu triệu Xích Quỷ ra tẩn y, có lẽ thân thể y bây giờ không tàn cũng phế. Thật là muốn quay ngược thời gian, đấm sml bản thân mình của vài canh giờ trước quá đi!
Cố Nguyệt Hy bây giờ chỉ hận không thể trong một khắc đào gấp cái lỗ để y vừa vặn chui vào, lấp đất lại cho bớt quê....