Eeto, giờ làm gì đây. Tôi xem xét tình trạng của nhóm chiến binh. Phía sau lưng, sa mạc vẫn đang rực lửa.
Theo tình huống hiện tại, tôi có thể sẽ bị gọi là quái vật.
Bên trong Mặt nạ đầu lâu, tôi đang đổ mồ hôi lạnh.
Khi tôi mở miệng và định nói gì đó, khuôn mặt nam Đội trưởng trở nên tươi rói và cười toe toét hoàn toàn trái với dự tính.
「Gì mà ghê vậy trời. Từ khi sinh ra, tôi chưa từng thấy một chiến binh nào có thể làm được điều như thế này cả. Nè, tụi mày cũng nghĩ vậy chứ」
Những chiến binh khác cũng gật đầu như bị Đội trưởng thúc giục.
Và sau đó, họ vừa khen ngợi tôi, vừa đi lại gần.
「Cậu đeo một cái mặt nạ đầu lâu như thế, trông rất khả nghi lắm nhưng không thể đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài nhỉ」
「Cảm ơn anh vì lúc nãy đã giúp chúng tôi」
「Thanh kiếm đen đó là vũ khí gì vậy. Cho tôi xem chút đi」
Tôi đã nâng cao cảnh giác, nhưng có vẻ là thừa thải rồi. Đến bây giờ, ngoài Roxie ra có quá nhiều chiến binh đối xử với tôi như rác rưởi nên tôi đã có một tật xấu là luôn cảnh giác.
Nghĩ lại thì, những người này đối xử với bạn bè rất tốt, vì lo lắng và muốn trợ giúp tôi, họ đã sẵn sàng cho cái chết mà vội vàng chạy đến.
Đội trưởng muốn bắt tay với tôi.
「Tôi thường được gọi là Bard, tiên phong của tổ đội này. Cậu có thể giới thiệu tên được không?」
Đã che dấu danh tính dưới Mặt nạ đầu lâu nên tôi trả lời cái tên giả đã được chuẩn bị từ trước.
「Là Mukuro. Mấy người bị thương trong tổ đội mấy anh đâu?」
「À, nhờ cậu mà không ai nguy hiểm đến tính mạng cả. Họ đã được đưa về thành phố trước rồi. Nếu được điều trị, họ sẽ sớm khỏe lại thôi」
「Vậy à…...」
Thế thì tốt quá.
Giờ thì, tính sao với Lõi của Sand Golem đây. Nếu mang về thành phố và đổi thành tiền thì chắc chắn sẽ nhận được một đống tiền. Tiền dành cho chuyến đi sẽ tăng lên nhiều. Vì Mine không có đồng nào nên giờ tiền rất là cần thiết, tôi cần tính toán và xây dựng lại lộ phí.
Chiến binh Mukuro đã bị người khác chú ý, giờ rút lui thì đã quá muộn rồi.
Tôi thu Hắc kiếm về lại trong vỏ và nâng Lõi lên. Độ lớn của nó tầm bằng vóc người tôi. Và tất nhiên, nó nặng khϊếp, vác nó lên mà chân muốn chìm sâu vào cát luôn rồi.
Với chỉ số của tôi thì mang nó đi cũng không có gì khó khăn, nhưng chỗ đặt chân thì lại quá tệ. Nếu cứ bước đi thế này, cát sẽ chôn tôi đến tận đầu gối tôi mất.
Những chiến binh xung quanh thấy thế liền chạy đến chỗ tôi và đưa tay ra.
「Để tụi tôi giúp. Không cần tiền công gì gì đó đâu. Nè, tụi mày!」
Giọng nói khàn khàn nhưng mang đầy uy lực vang lên làm náo động sa mạc. Sức nặng giảm rõ rệt ngay khi tay mọi người chống vào Lõi, tôi đã có thể thoát ra khỏi cát.
「Thật đỡ quá」
「Cậu cũng giúp chúng tôi mà. Cỡ này thì thấm thía gì đâu」
Cứ thế, chúng tôi trở lại thành phố trong tiếng cười nói của mọi người. Đôi khi, trải nghiệm một điều như thế này cũng tốt.
Bằng cách nào đó, tôi đã về được quán trọ trước khi màn đêm tan biến.
Có đội nhiều người mà.
Tôi tiến vào bên trong quán trọ và tất cả nhân viên ùa tới cũng một lúc.
Sau đó nhìn cái Lõi mà chúng tôi đang cầm rồi làm rùm beng lên. Trong số đó, một người phụ trách bước ra, lễ phép cúi đầu và bắt đầu hướng dẫn tôi đến nơi quy đổi tiền.
「Thiệt〜 là không thể tin được…… con Sand Golem đó đã bị tiêu diệt, hôm nay quả là một ngày đáng mừng」
Sand Golem ーー một con Ma thú độc nhất có tên riêng. Sau khi nghe chuyện, hẳn nó được coi là Boss của lũ ma thú đang mở rộng sa mạc. Còn về việc tiêu diệt Sand Golem, tôi được nghe là Thánh Kị Sĩ quản lý thành phố này đã tuyệt vọng chiến đấu nhiều đời nay với nó.
Nhưng chỉ sau đánh nhau một lát, lúc nào nó cũng chạy trốn vào trong cát.
Điều đó liên tục, liên tục lặp lại trong vài chục năm rồi.
Nhắc mới nhớ, hình như con Sand Golem không hề do dự khi chạy trốn. Lúc nhận ra đang thua cuộc, nó biến mất vào trong cát. Chẳng phải cách chạy trốn đó đã được rèn luyện trong nhưng cuộc chiến với Thánh Kị Sĩ trong thời gian hàng vài chục năm ư.
Mà với tôi, nếu không xài Bí kĩ trong Giới hạn thứ nhất của Greed thì tôi nghĩ mình sẽ hét vang「CHẾT TIỆT」trong khi chà đạp mặt đất mất.
Dù là nơi quy đổi tiền nhưng cũng rất ồn ào. Tôi đang bị đám đông dòm ngó nhưng cứ để cho chiến binh Mukuro này lo. Tôi đã đánh bại một kẻ thù muốn tiến sâu vào lãnh địa, nên dù đang đeo Mặt nạ đầu lâu đáng ngờ, đa số những người khác đều tỏ vẻ thân thiện. Một số khác thì đang lườm tôi nhưng không cần bận tâm đến.
Vì phải chuẩn bị một số tiền lớn để làm tiền thưởng nên họ hẹn hôm sau.
「Xin lỗi ngài. Không ngờ rằng Sand Golem lại bị tiêu diệt bởi một người không phải Thánh Kị Sĩ, tôi tưởng chuyện đó chỉ có trong mơ thôi chứ. Ngài có thể hướng đến một giá cả thích đáng và đàm phán để nâng mức tiền thưởng. Thế nên hôm nay, xin ngài hãy bình thản nghỉ ngơi」
「Hiểu rồi. Giờ thì, chúc ngủ ngon」
Tôi gửi lời xin phép đến nhóm chiến binh.
Sau đó, bọn họ rủ tôi đến quán rượu để làm vài chén.
「Thế nào. Sau trận chiến đi uống một ly là khác ngay đấy. Ngoài ra, hãy kể cho chúng tôi nghe về cuộc chiến đánh bại Sand Golem đi」
Đi uống rượu là một chuyện có sức hút kì lạ. Nhưng kể những chuyện về Sand Golem thì không được. Tôi vẫn còn quá nghiệp dư, trận chiến đó hoàn toàn dựa vào Greed.
Chắc chắn, những chiến binh trước mặt tôi là những tiền bối trong chiến đấu. Không muốn làm họ thất vọng nên tôi lịch sự từ chối.
「Vậy à, tiếc thật. Chúng tôi dự định sẽ lấy thành phố này làm cứ điểm và đi săn Sandman. Lúc nào rảnh, khi nào cũng được, hãy kể chúng tôi nhé. Chào nhé, Mukuro!」
「Ừ, hẹn gặp lại」
Tôi bước lên cầu thang trung tâm to lớn và hướng đến phòng trọ ở tầng ba đã thuê. Để chắc chắn, tôi quay lại đằng sau để xác nhận lại là không còn mấy người đó. Lần đầu tiên đến đây, tôi đã để mặt mộc, dù là không cần thiết nhưng cảnh giác cũng không thiệt hại gì cả.
「Eeeto, phòng nào nhỉ…...」
Mỗi tầng có đến 500 phòng, quá nhiều đi mà, giờ tôi chẳng biết phòng mình ở đâu nữa. Tệ thật, sao nhìn phòng nào cũng giống phòng nào thế này.
Trong khi tôi đang hoảng loạn, Greed hơi sốc và nói tôi biết.
『Từ chỗ này sang bên trái 14 phòng nữa, chỗ đó là phòng của ngươi』
「Greed có trí nhớ của tốt thật nhỉ, ngạc nhiên thật đấy」
『Không cần ngạc nhiên đâu. Ta là chất vô cơ mà. Khác với kết cấu của con người, ta có trí nhớ rất tốt』
Chất vô cơ thật tuyệt vời. Trong khi chìm trong ấn tượng, tôi mở khóa phòng và đi vào trong.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi…….
Trên một trong hai cái giường, Mine mọc râu mèo vẫn đang ngủ say. Theo tình trạng này, cô ta vẫn chưa nhận ra mấy nét vẽ bậy.
Giờ tôi cũng đi ngủ đây. Mệt lã người ra rồi. Tôi tựa Hắc kiếm Greed lên tường rồi tháo Mặt nạ đầu lâu ra.
Tôi phóng bay lên giường và cơn buồn ngủ ma quái nhanh chóng tiến đến. Cảm giác buồn ngủ đáng kinh ngạc…… Nếu giờ bị vẽ nguệch ngoạc giống như Mine, tôi không đủ tự tin là mình có thể thoát ra khỏi giấc ngủ. Ý thức tôi dần rơi vào không gian mù mịt.
★ ☆ ★ ☆
Gì vậy…… tôi tỉnh giấc bởi âm thanh của dòng nước. Vừa ngáp dài, tôi nhìn xung quanh phòng và không thấy Mine.
Sau đó, âm thanh dòng nước dừng lại, một lát sau, Mine mặc mỗi đồ lót đi ra từ nhà tắm ở trong phòng, hả!?
「Chờờ chút, bộ đạng đó là sao vậyy! 」
「Dù bị một đứa trẻ như Fate nhìn thấy thì cũng không gì phải xấu hổ cả」
?? :D ?? Nà ní kô rề??Mang hình dáng nhỏ tuổi hơn tôi mà nói được thế thì cũng ghê đấy.
Hmm? Khi cô ra mặc đồ, tôi không biết về hình săm màu trắng nhưng nó được săm ở cả phần ức và bụng. Khi cô ta quay lại thì nó kéo dài đến tận sau lưng…… Gần như là toàn bộ cơ thể. Hình như chỉ có mặt là không có.
Và khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ta mỉm cười.
「Dám vẽ vời nghịch ngợm như thế này…… xóa nó đi rất vất vả đấy」
「! ? Tôi có chút bốc đồng…… xin lỗi」
「Nếu thực sự giận thì tôi cứ để Fate ngủ và ném bay ra ngoài từ tầng ba rồi. Nhưng giờ làm cậu bị thương thì sẽ rắc rối lắm. Vì thế, hãy làm thế này」
Mine vẫn chỉ mặc đồ lót như thế, tay cầm cái gương nhỏ đưa lại gần tôi. Rắc rối ở chỗ thứ tôi nhìn thấy.
「Hãy chiêm ngưỡng kiệt tác này đi. Không cần khách sáo」
「Gì đây! ?」
Phản chiếu trong chiếc gương là khuôn mặt tôi, trông như khuôn mặt người nguyên thủy. Lông mày rậm rạp và nối liền vào nhau, râu thì đầy xung quanh miệng nối liền luôn với tóc mai.
Và trên trán thì viết hai từ Bạo thực. …… Ác quá. Dù không phát động kĩ năng Đọc tâm trí, tôi vẫn có cảm giác đang nghe thấy tiếng cười của Greed đang dựa vào tường.
「Tôi vẽ râu mèo trông cũng dễ thương lắm mà. Thế cô lại, biến tôi thành dị nhân thế này」
「Hợp mà. Hợp lắm luôn!」
Cặp mắt đỏ của Mine chỉ toàn những lời như là ‘công nhận nó hợp’.
「Hiểu rồi. Lỗi của tôi. Vì thế, Mine hãy mặc đồ vào đi」
Mine không để tâm đến việc tôi là con trai nhưng mà tôi thì quan tấm đấy. Xin lỗi vì chỉ là một thằng bé mới lớn nhé!
Tôi vào phòng tắm như để chạy thoát. Sau đó, tôi rửa khuôn mặt đã bị biến đổi do trò trả thù của Mine. Mất công vẽ tỉ mỉ vậy mà, tiếc thật….... Rửa không ra…...
Không hổ danh là chủ nhân của kĩ năng Phẫn nộ. Một khi đã làm thì trả lại gấp 10 lần, 20 lần ban đầu luôn.
Chúng ta sẽ đi chung với nhau đấy từ bây giờ đấy Mine, tôi sẽ không bao giờ quên.