Kẻ Vượt Qua Khái Niệm Về Cấp Độ

Chương 27: Ngôi Làng Tĩnh Lặng

Mà… bản thân đã quá quen với cảm giác hụt hẫng rồi.

Mặc kệ việc Seto đang làm cầu nối, trưởng làng vẫn cực lực phản đối. Mọi người cứ thế vây quanh lại, nhưng không phải là để chào đón một người đồng hương trở về. Aaa, những đôi mắt ngập tràn sự thù hận và đằng đằng sát khí như thể trước mắt họ đó là một con ma thú vậy.

Seto bất lực lao vào giữa và dùng hết sức mình để trấn an những người dân làng.

[Mọi người, xin hãy nghe tôi nói! Fate sẽ là người giúp chúng ta đánh đuổi lũ ma thú! Cậu ấy không quay về làng với bất kỳ ý định nào khác cả!]

Dẫu vậy, dân làng vẫn tiến tới, tay lăm lăm cuốc và rìu.

Họ vẫn cho rằng kẻ đứng trước mặt đây thừa lúc ngôi làng đang gặp hiểm nguy quyết định trở về để trả thù. Giúp chinh phạt ma thú chỉ là ngụy trang cho việc trục lợi kiếm tiền rồi bỏ trốn.

Luận điểm đầu tiên cho niềm tin đó là, một thứ rác rưởi sở hữu kỹ năng thừa thải chỉ biết ăn không thì không đời nào có thể tiêu diệt ma thú nổi. Nhiều người trong số họ bắt đầu buông những lời lăng mạ, cho rằng đây rõ ràng là dối trá.

Lũ ma thú tấn công ngôi làng vốn chẳng khá khẩm gì. Vụ việc này đã tô đậm bản chất đen tối và tàn nhẫn trong tim họ.

Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn rất nhiều so với khi tôi còn ở đây.

Những kẻ này vẫn tin rằng Seto có thể mời về một chiến binh mạnh mẽ chỉ với vỏn vẹn mười xu bạc. Nhưng thực tế thì, cái giá thấp nhất để đám chiến binh có thể vui lòng giúp đỡ là mười xu vàng.

Vị cứu tinh mà họ luôn trông ngóng lại là cái “máy” nghiền thóc đã bị trục xuất khỏi làng từ năm năm trước, cho nên nổi cơn tam bành như thế âu cũng là lẽ thường tình.

Thêm vào đó, việc Seto trở về muộn hơn so với lịch trình tựa như thêm dầu vào lửa vậy.

[Seto, mày tiêu tốn quá nhiều thời gian rồi kết quả là đem thứ chết tiệt này về hả. Kêu mày đi thuê mỗi một chiến binh thực thụ mà mày cũng không làm nổi!]

[Mày tính trở thành trưởng làng tiếp theo như vậy sao?]

[Ai mà biết được lũ ma thú đó sẽ tấn công lúc nào chứ, vì vậy nghiêm túc lên và mời về một chiến binh ngay đi! Mày có biết rằng bọn tao đang sống trong lo sợ như thế nào không!]

Từng câu chửi rủa cứ thế hướng sang cả Seto, người đang đứng giữa hai bên, cố gắng hoà giải. Cha cậu ta, trưởng làng, dường như cùng tư tưởng với họ, đã phải đứng ra xin lỗi mọi người cho thằng con chẳng làm ra trò trống gì.

[Mọi người, xin hãy tha thứ cho đứa con vô tích sự này của tôi khi đã tha về một thứ chẳng ra gì… Thằng bé vẫn còn quá non trẻ để có thể mời về một người cứu giúp làng chúng ta. Tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Sáng mai, đích thân tôi sẽ tới Tetra và kiếm về một chiến binh thực thụ.]

[Lỡ như bọn ma thú tràn vào làng trong lúc đó thì sao?! Chỉ mới hôm qua thôi, tôi đã nghe thấy tiếng bọn chúng rống lên từ khu rừng lân cận. Có khi lúc các chiến binh đến ứng cứu thì cái làng bay màu luôn rồi.]

[Đúng là thế ha. Vậy thì… Seto vừa mang về một món ngon rồi. Cứ hy sinh nó và câu thêm chút thời gian thôi.]

Trưởng làng lập tức chỉ tay vào tôi. Nè nè, thằng này giờ bị xem như con tốt thí mạng để nơi này sống thêm được chút à?

Tất cả những gì bản thân muốn chỉ là trong khi thăm mộ cha mẹ tại quê nhà thì tiện tay tiêu diệt lũ ma thú thôi. Nhưng, thật không thể tin được tôi lại bị đối xử khốn nạn như thế này.

Thông qua《Đọc Tâm》, tiếng cười nhạo của Greed vang lên.

『Fate, ngươi… bị coi là miếng mồi nhử kìa. Hahahahahaha, mồi nhử, mồi nhử, mồi nhử!』

[Im đi.]

Cứ theo cái đà này thì điều đó sẽ thành thật mất. Vừa tuốt Greed khỏi vỏ vừa nghĩ, mình có nên hù hoạ dân làng một chút không.

[Chờ đã, Fate. Hãy chịu đựng một chút thôi, tôi xin cậu.]

Seto cúi đầu trước tôi. Thật là... săn ma thú không phải việc dễ gì, mà giờ còn phải giải quyết đám người này nữa, đau đầu quá đi.

Trưởng làng cứ thế mặc kệ chúng tôi và tự ý tiếp tục “kế hoạch cầm chân ma thú” của mình. Bản thân thì bị cấm rời khỏi làng này nửa bước. Và Seto được cắt cử với vai trò canh gác, đảm bảo không để miếng mồi thơm ngon này “không cánh mà bay”.

[Nghe đây, Seto. Căng con mắt ra trông chừng cái máy nghiền này và tốt nhất đừng có để nó trốn thoát. Nếu ma thú tấn công làng trước khi tao trở về từ Tetra vào ngày mai, cứ việc ném thứ vô dụng này ra làm vật hy sinh. Nhớ lấy, không được để nó tẩu thoát và đừng làm tao thất vọng thêm lần nữa.]

Sau khi tuôn ra một tràng như vậy, trưởng làng quay lưng đi về nhà. Dân làng cũng lục tục rời đi.

Họ dường như vẫn cho rằng tôi vẫn là thằng thất bại khi xưa là cái loại có thể dễ dàng xoay như chong chóng. Thứ cặn bã vô dụng nhưng ít ra còn có thể hiến tế. Nhất là giờ tôi chẳng còn một người thân thích nào trên thế gian này, nên sẽ chẳng có ai oán trách dân làng sau khi kẻ cô độc này từ giã cõi đời cả.

Với những kẻ đó, tôi chỉ là con thiêu thân lao vào lửa mà thôi.

Trời đã về đêm, ngôi làng trở lại với vẻ tĩnh mịch vốn có của nó. Chỉ còn lại tôi và Seto.

[Này, Seto. Thế sự này hoàn toàn khác với những gì cậu nói. Tôi đáng nhẽ ra là người sẽ đánh đuổi lũ ma thú, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó thì tên này lại thành mồi nhử là sao.]

[Tôi xin lỗi…Thật sự xin lỗi.]

Seto úp hẳn mặt vào cả hai lòng bàn tay và rêи ɾỉ. Những sợi tóc trên đầu cậu ta cũng đang phất phơ trong gió.

Thanh xuân của cậu là chuỗi ngày tháng làm việc khổ cực, và cái đầu hói càng thưa thớt tóc ấy chính là minh chứng.

Liệu giờ mình có nên thăm mộ cha mẹ và phó mặc lũ ma thú cho dân làng hay không. Nhưng…《Bạo Thực》bắt đầu cồn cào trong bụng.

Chắc chắn nó sẽ không để yên nếu chủ nhân “thân yêu” chỉ đi viếng mộ thôi đâu.

Cảm giác đau nhức kéo đến mắt phải, tôi thở dài,

[Tạm thời cứ ở lại nhà tôi trong đêm nay đã. Coi như là tiện cho việc canh chừng đi. Dù gì thì nhà của Fate cũng đã...]

Đúng thế, căn nhà thân thương của tôi đã bị người dân nơi đây thiêu rụi khi họ trục xuất kẻ vô dụng này ra khỏi làng. Có lẽ, chỗ đó giờ chỉ còn sót lại bộ khung và vài thứ vụn vặt.

Chắc chắn đấy không phải là nơi con người có thể ngả lưng qua đêm được.

[Như thế cũng được. Mà cậu đang sống một mình à?]

[Tôi có một cô con gái. Vợ của tôi đã bị ma thú trong rừng làm thịt…]

Seto khẩn khoản cầu xin như vậy, chắc hẳn là vì muốn bảo vệ con gái của mình. Thật lạ là, hình bóng người cha đã khuất hiện lên ở cậu ta.

[Nhà tôi chỉ hơi xa chỗ này chút thôi. Theo tôi nào.]

[Được thôi.]

Seto dẫn tôi đến căn nhà chỉ bằng phân nửa nhà trưởng làng, chỉ có thể chứa một hộ gia đình nhỏ.

Vừa kéo cánh cửa ra và bước vào trong, một bé gái chừng năm tuổi nhảy lên ôm chầm lấy Seto.

[Papa, mừng Papa trở về. Con đã ở nhà ngoan đấy.]

[Thật vậy sao?... Ngoan lắm, con gái yêu của ba.]

Cô nhóc đáng yêu cũng dễ dàng nhận ra phiền não của cha mình.

[Papa lại hói thêm rồi kia, Papa có sao không?]

[Nó sẽ nhanh chóng mọc lại thôi mà… Chắc chắn đấy.]

[Thật vậy ạ?]

Sau khi hỏi về mớ tóc bị rụng mất và chắc chắn sẽ không thể mọc lại, cô con gái của Seto hiếu kì nhìn sang tôi.

[Papa, người này là ai vậy ạ?]

[Chuyện là vầy…]

Từ nhận thức của dân làng, tôi chẳng là gì ngoài thức ăn cho bọn ma thú.

Seto sẽ ăn nói thế nào với con gái mình đây?

[Đây là Fate, và chú ấy đến đây để tiêu diệt ma thú. Chú ấy cực kỳ mạnh đấy.]

[Thật sao!?]

Cô nhóc nhìn tôi đầy ganh tỵ nhưng rồi bắt đầu thút thít khóc. Chắc hẳn, bé đang nhớ về người mẹ quá cố đã bị ma thú xơi tái.

Khi con gái cậu ta bình tĩnh trở lại cũng đã tới giờ ăn tối.

Những lúc Seto vắng nhà, cô nhóc sẽ tới nhà trưởng làng dùng bữa. Đối với em, ông và bà nội rất đáng sợ, và cô bé nghẹn ngào nói với cha rằng mình luôn vừa sợ sệt vừa ăn.

[Thật là tệ nhỉ. Từ hôm nay, chúng ta sẽ ở cùng nhau nhé.]

[Vâng~. Con yêu Papa nhiều!]

Nhìn thấy cảnh đó, tôi buột miệng nói ngay với Seto điều vừa vụt qua trong tâm trí mình.

[Cậu… thay đổi rồi.]

Từ một tên khốn ngày trước đã ném gạch đá vào người tôi, cậu ta hiện tại đã trở thành một người cha tốt.

Nghe những lời tôi nói, Seto trông có vẻ hối lỗi.

[Hồi đó, tôi chỉ là một thằng nhóc ngu dại. Cha tôi… tôi tiếp thu răm rắp từng lời của trường làng, và cho rằng điều đó là đúng. Sau khi chào đón cô con gái mới lọt lòng, tôi bắt đầu có suy nghĩ riêng của bản thân. Tôi nghĩ mình đã thật sự thay đổi rồi.]

Tuy nhiên, kể cả Seto đã đi đúng hướng chăng nữa, những người dân quanh cậu ta không như vậy. Những kẻ này cần phải thay đổi cách tư duy đi thì may ra có thể bắt đầu cuộc sống mới được.

Đồ ăn cũng không được ngon lắm. Món cháo này được chế biến bằng cách cho một vài hạt gạo thô vào súp cỏ dại và đun sôi lên. Tôi không thể khen đây là một món ăn ngon được. Tuy nhiên, hương vị này thật hoài niệm biết bao. Bởi cha vẫn thường nấu cho tôi khi còn nhỏ.

[Mọi người vẫn còn ăn những món này sao?]

[Ừ, ngôi làng này vẫn cứ nghèo nàn y như lúc cậu rời đi. Cả thể xác lẫn tâm hồn.]

Không thể lên hương, tiếp tục cuộc sống nghèo khổ làm cho tâm họ mục rữa đi. Giờ nhìn lại, tôi cảm thấy thật may mắn khi đã tạm biệt ngôi làng này.

Trong khi húp một thìa cháo, tôi lắng nghe câu chuyện của Seto. Chủ yếu là về lũ ma thú tấn công ngôi làng.

Chúng nó có cánh sải rất rộng và có thể bay lượn tự do trên bầu trời. Rắc rối rồi đây.

Kích thước như lũ Goblin. Lũ ấy sở hữu những móng vuốt sắc nhọn và có cả sừng trên đầu.

Chúng tấn công từ trên không trung, gần như không cho mục tiêu có cơ hội chạy trốn.

[Có bao nhiêu con tất cả?]

[Tôi không biết. Nhưng theo thông tin từ những người đã bắt gặp chúng thì chắc chắn không chỉ một đâu.]

Sau khi đã nghe đủ thông tin, tôi trao đổi với Greed.

[Ông nghĩ sao?]

『Khả năng cao là bọn Gargoyle. Một loại ma thú khá thông minh. Đầu tiên là tấn công nhỏ lẻ và thăm dò tình hình. Và khi thời cơ đã điểm, cả đàn sẽ kéo tới tấn công ngay.』

[Loài này khó chơi đây… Ông nghĩ khi nào bọn chúng sẽ tới?]

『Vào ban đêm. Khi trời đầy mây mù và không có ánh trăng chiếu sáng, nhất là một đêm tĩnh lặng và mọi thứ tối đen như mực.』

[…Chờ đã.]

Không phải hôm nay nhiều mây sao? Mặt trăng cũng không ló dạng.

Hơn nữa, một người dân đã nói rằng, hôm qua anh ta nghe thấy tiếng ma thú rống lên từ khu rừng gần đó.

Không thể nào...

Cuộc đối thoại giữa tôi và Greed, trong mắt người ngoài, lại trông như tôi đang tự kỉ nói chuyện một mình vậy. Thế nên, khuôn mặt Seto và con gái cậu ta nom khó hiểu. Đừng nhìn tôi như vậy chứ, đây chỉ là đang suy nghĩ một chuyện hệ trọng thôi.

Chỉ một lát sau, linh cảm tồi tệ chết tiệt ấy đã thành hiện thực.

Bên ngoài vang lên tiếng gào khóc từng hồi của dân làng.

Trong khi bản thân đang lo lắng vì thảm họa đã tới, Greed tấu hài.

『Fate, giờ làm gì nào? Để xoa dịu lũ Gargoyle, ngươi sẽ phải trở thành mồi nhử, mồi nhử, mồi nhử!』

[Đừng đùa dại thế. Tôi ra ngoài đây.]