Nhờ hấp thụ linh hồn của Hado, trạng thái cuồng thực dần lắng xuống.
Sóng gió đã qua đi. Mắt phải, từng nhuốm màu đỏ tươi như máu, cũng trở về màu đen vốn có của nó.
Thật là nhẹ nhõm! Giờ chẳng cần phải đeo miếng bịt mắt, bao biện với mọi người rằng đó là vết thương nữa cũng không cần thiết nữa.
Đánh bại được một trong ba anh em đáng ghét nhà Burix – Hado, tôi như trút bỏ được gánh nặng trên người. Dù vẫn còn hai tên nữa nhưng bản thân cũng không thể làm gì hơn khi chúng hiện không có mặt ở Vương Đô.
Tuy nhiên, vẫn còn vấn đề khác phải bận tâm. Đó chính là việc Roxy sẽ xuất phát đến Gallia vào sáng mai.
Có lẽ chỉ một vài người làm tại dinh thự biết việc này, khả năng cao là những người quản lý những người hầu khác. Không đời nào họ sẽ đem chuyện đó đi kể với tôi. Điều này trở thành một nỗi bận tâm sâu sắc, dần tích tụ lại trong tôi.
Vì cớ gì mà họ phải nói cho tôi biết khi trong mắt họ, Fate Graphite này chỉ là một kẻ vô năng. Hoặc có thể Roxy vì không muốn những người phục vụ khác buồn và lo lắng cho mình, đã dặn họ không được tiết lộ chuyện này.
Trên đường về, tôi săn thêm vài con Hobgoblin để gia tăng chỉ số gần như đã chạm đáy của mình. Khi đang rảo bước trên con đường khuya vắng vẻ để về tới dinh thự, Greed lên tiếng.
[ Ngươi muốn được người khác tin tưởng nhưng lại che giấu họ về thân phận thật của mình... Đúng là một tên ngạo man.J
[Ông im đi.]
[Dẹp cái suy nghĩ đó đi! Thật phiền phức.
[Thế thì đừng lôi chuyện này ra!]
Tiếng quát to tiếng ấy có vẻ đã khiến mấy gã đang say xỉn lượn qua lại trên đường cũng phải sợ hãi. Mặc kệ những ánh nhìn chăm chăm vào mình, tôi nhanh chóng trở về dinh thự.
Dinh thự đắm chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Lẻn vào phòng qua cửa sổ tầng một, tôi nhảy lên giường, đặt Greed sang một bên giường và nhắm chặt mắt lại, cố đi vào giấc ngủ.
Nhưng thật kì lạ...
Dù đã trải qua trận chiến “đầy khốc liệt” với Hado, cơn buồn ngủ vẫn không ập tới.
Dòng suy nghĩ cứ cuộn xoáy trong đầu, không sao tan biến được. Tôi trằn trọc suốt cả đêm suy nghĩ về Roxy và chợt nhận ra bình minh đã ló dạng tự bao giờ.
[Fate, để ta nói cái này này. Một chiến binh hạng nhất có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Còn việc để mấy cái suy nghĩ vu vơ làm phiền chỉ tổ khiến ngươi còn thấp hơn cả một tên lính hạng ba.
[…]
[Sao đấy, dỗi rồi à? Dù sao thì ngươi cũng là chủ nhân của ta, nên đáng ra phải thông cảm cho ngươi nhỉ!
[Ông im đi.]
[Hahaha, vậy là ngươi vẫn ổn. Mà ngoài kia bắt đầu náo nhiệt rồi đấy.J
Vì quá mải mê chuyện của bản thân mà tôi đã quên béng mất chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Tiếng bước chân hối hả của hai,... không, của rất nhiều người ngoài hành lang. Điều đó quả thực rất bất thường vì những người phục vụ ở đây đều được dặn rằng không được hành động thiếu đứng đắn như vậy. Có thể khiến họ vội vàng như vậy, tôi chỉ nghĩ tới một việc.
Sáng nay, tất cả mọi người đều đã biết chuyện.
Tôi gấp rút bước xuống giường và lao ra khỏi phòng.
Ngay khi vừa mở cửa buồng, đập vào mắt là khuôn mặt buồn rầu của nhóm người hầu lướt qua tôi.
Tôi nhanh chóng nhập hội với họ và cùng đến cổng dinh thự.
Roxy đang đứng giữa rất nhiều người làm.
Ai nấy đều bắt đầu sụt sùi ngay khi nhìn gương mặt chủ nhân của họ.
Nhận ra tôi đang đến gần, Roxy cất giọng gọi tên đối phương.
[Fate, chào buổi sáng.
[Chuyện gì... đang diễn ra vậy?]
Roxy sắp khởi hành đến Gallia. Dù trong lòng biết rất rõ nhưng ngoài mặt vẫn phải vờ như không biết.
[Sáng nay, sứ giả từ hoàng cung đã lệnh cho tôi tiến hành chinh phạt Gallia. Đó là một niềm vinh hạnh rất lớn.]
Không, không đúng. Điều đó đã được quyết định từ trước đó rồi. Chỉ mãi đến tận sáng nay... sự thật tàn khốc này mới
được công bố nhằm ngăn các cuộc bạo loạn từ những người dốc lòng phục vụ và ủng hộ gia tộc Heart. Đơn giản là vì họ rất được nhân dân nơi Vương Đô mến mộ.
Đó là những xúc cảm mà Roxy - trưởng gia tộc Heart, cảm nhận rõ hơn ai hết.
Tôi đành nuốt những lời ấy vào sâu trong lòng.
[Gallia bây giờ quá nguy hiểm. Kể cả cha của ngài..]
[Quả thực là như vậy. Nhưng cha tôi đã nằm xuống ở đâu, tôi sẽ đứng lên từ chỗ ấy.]
[Ngài sẽ ở lại Gallia trong bao lâu?]
[Hiện ở đó có rất nhiều ma thú hội tụ lại, nên thường sẽ là ba năm.]
Không thể được. Nếu lưu tại vùng đất chết lâu như vậy, kết cục của cô sẽ như người tiền nhiệm của mình: Bị Thiên Long tấn công để rồi từ giã cõi đời.
Nó thực sự là một thảm họa sống, tước đoạt vô số sinh mạng như thể con người là sâu là bọ; ngay cả Thánh Kỵ Sĩ cũng không thoát được số phận bi thảm ấy.
[Đừng trưng ra bộ mặt thế chứ. Tôi sẽ không sao đâu. Một điều nữa, trong thời gian tôi vắng mặt, Fate tốt hơn hết nên tiếp tục làm ở đây. Chỉ có như vậy, nhà Burix sẽ không thể nào động vào cậu nữa đâu.]
[Tôi cũng..]
[Fate, có chuyện gì thế?]
Tôi muốn cô ấy đưa mình đi cùng; nhưng những lời đó như ứ đọng lại trong cổ họng, không tài nào nói ra được.
Một con quái vật sở hữu (Bạo Thực) . Gia tăng sức mạnh bằng cách nuốt chửng linh hồn kẻ khác... Một sự tồn tại vượt ngoài tầm kiểm soát của Chúa. Với thế giới này, tôi chỉ là một tên dị giáo đầy tội lỗi.
Nếu việc có trong người kỹ năng tội đồ này bị bại lộ, khả năng cao tôi sẽ bị ruồng bỏ. Dòng suy nghĩ đó đã khiến miệng tôi phút chốc cứng đờ đi.
Từ biệt tôi như thế, Roxy lên đường.
Tôi không có tư cách gì để ngăn cô ấy lại. Dưới thân phận người phục vụ tại dinh thự này, Tôi chỉ có thể tiễn cô ấy như bao người khác.
[Fate, hẹn gặp lại anh một ngày không xa.
[... Vâng, chúc ngài... may mắn...
Sau khi tạm biệt mọi người, Roxy rời khỏi dinh thự. Nhưng chúng tôi vẫn đứng đó cho đến khi hình ảnh cô ấy dần khuất bóng.
Ngay sau đó, Roxy tới khu quân sự, dẫn đầu đội quân chinh phạt đã đứng chờ vị chỉ huy từ sớm, bắt đầu cất bước tiến về Gallia.
Lướt qua những người hầu hẵng còn xì xào bàn tán, tôi trở về phòng mình.
Greed vẫn ở trên giường.
Phải sẵn sàng lên đường ngay. Nhưng bởi vì chỉ có một hai bộ quần áo, Hắc Kiếm Greed và Độc Lâu Diện Cụ, chẳng mấy chốc “công cuộc” chuẩn bị đã hoàn tất.
Tôi cầm Greed lên lần nữa.
[Vậy ra đó là quyết định của ngươi.
[Đúng vậy, tôi cũng sẽ đến Gallia. Nhưng không phải với thân phận là người phục vụ cho cô ấy... mà là một chiến binh tự
LÀM.]
Ra vậy. J
Ngay khi tôi vừa bước ra khỏi phòng. hầu gái trưởng đã có mặt ngay trước buồng.
Trên tay cô ấy là giấy chứng nhận gì đó.
(Fate, cái này là từ Roxy-sama. Một lá thư giới thiệu việc làm ở lãnh địa.
Đây là điều chủ nhân đã đề cập trước đó. Tuy nhiên, nó không còn cần thiết nữa.
[Xin thứ lỗi nhưng tôi không thể nhận nó. Kể từ giây phút này, tôi sẽ sống với danh nghĩa là một chiến binh.]
Nói đoạn, tôi cho cô ấy xem thanh Hắc Kiếm giắt bên hông.
[Nhưng... không phải thể trạng cậu rất yếu ư? Việc trở thành chiến binh là điều không thể. Hãy cầm lấy thứ này và đừng nói gì thêm nữa.)
Sau một hồi cố chấp từ chối, hầu gái trưởng dường như đã bỏ cuộc. Cô ấy lấy trong túi ra năm đồng vàng và đưa cho tôi.
[Tôi sẽ không ép cậu nữa. Đây là lương của cậu trong quãng thời gian làm việc ở đây, cả tiền trợ cấp thôi việc cũng nằm trong đó. Hãy sử dụng chúng cẩn thận.
[Cảm ơn vì lòng tốt của cô. Tôi sẽ chi tiêu nó hợp lý.]
Thành thật mà nói thì bản thân cũng chẳng phải giàu có gì, nên những đồng vàng này thực sự cứu tôi rất nhiều. Với chừng này, tôi hoàn toàn có thể đi xe ngựa đến đó thay vì cuốc bộ.
Tôi cảm ơn cấp trên của mình và rời đi.
Trên đường, tôi gặp những người thợ cả đã hướng dẫn mình suốt thời gian qua. Một trong số họ, cũng là sư phụ của tôi, giận dữ gào lên [Tên học việc ngu ngốc].
Thực sự thì ông ấy coi tôi như một niềm tự hào và định truyền lại mọi thứ cho tên đệ tử này.
Khi nói lời từ biệt, họ còn căn dặn rằng [Nếu cậu thấy thích, cứ quay về đây].
Tôi cúi đầu thật thấp trước dinh thự gia tộc Heart rồi bắt đầu hành trình của mình.
Dọc đường đi, tôi ghé qua khu thương mại và mua kha khá đồ ăn dự trữ và nhét đầy túi đựng. Dù gì tôi cũng là một người ăn rất khỏe, nên cần rất nhiều lương thực cho chuyến đi dài này.
À đúng rồi, tôi cũng nên tới đó một chuyến nhỉ. Nếu không, chủ quán sẽ lại nghĩ khách hàng thân thiết này đã bay màu ở đâu đó và lại đặt hoa ở vị trí hắn hay ngồi cho xem.
Tôi dừng bước trước quán rượu thân thuộc. Tiệm đang trong thời gian chuẩn bị, nên vẫn còn sớm để mở cửa. Tới không đúng lúc rồi... Khi đang nghĩ như vậy, ông chủ quán bỗng bước ra từ bên trong.
[Sao thế, mới sáng sớm mà. Quán vẫn chưa mở cửa đâu.
[À không, tôi chỉ đến để nói lời tạm biệt thôi.
Nghe thấy điều đó, chủ quán làm ra một biểu cảm khó tả trên mặt, rồi nhanh chóng quay vào trong. Ông ấy định làm gì đây...? Một lúc sau, chủ quán quay lại với một chai rượu trên tay.
[Đây, một món quà tiễn biệt. Loại cậu hay gọi, cũng là thức uống yêu thích của cậu, đúng chứ?]
Tôi bất giác bật cười. Nó đâu phải là thứ khoái khẩu gì, dù bản thân thường xuyên uống thức rượu rẻ tiền này. Ông ấy biết điều đó rất rõ, nên đây chỉ là lời bông đùa mà thôi.
[Lần sau nhất định phải đến đấy. Tôi sẽ phục vụ loại tốt hơn hẳn so với chai này nữa.]
[Vâng, cảm ơn ông rất nhiều.]
Tôi nhận lấy chai rượu và cố nhét nó vào chỗ trống trong túi. Nó trông như sắp sửa bị xé toạc ra thành từng mảnh bởi tình trạng quá tải này.
Luyến tiếc nói lời chia tay với chủ quán, tôi lên đường.
Rời khỏi khu thương mại. Kể từ chỗ này, tôi sẽ đến lục địa phía Nam Gallia bằng xe ngựa.
Thật hoài niệm làm sao. Từng cỗ xe nối đuôi nhau ra vào, những chiến binh tìm tổ đội cùng săn Goblin ở phía ngoài cổng. Cứ như một quãng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi gặp Greed và bắt đầu ra ngoài đi săn ma thú - Goblin.
Hoàn tất thủ tục để thuê xe, tôi ngoái đầu nhìn cung điện tọa lạc ngay trung tâm Vương Đô lần nữa. Mọi thứ bắt đầu từ khi
tôi chỉ là người gac cổng thành nơi do va may man tiêu diệt được một tên trộm.
Và giờ đây, tôi sẽ đến bắt đầu cuộc hành trình tới Gallia, nơi bọn quỷ dữ đang thống trị.
Nếu nói với mọi người rằng tôi từng phải đi gác cổng để lấp đầy cái bụng luôn trống rỗng này thì họ sẽ nhạo báng tôi như một tên ngốc.
[Quý khách! Chúng ta khởi hành thôi.
Chiếc xe ngựa đưa tôi rời khỏi Vương Đô Seyfar.
Mặc dù đầy gian truân vất vả, nhưng nơi ấy cũng đã để lại trong tôi những kỷ niệm khó phai.
Một ngày nào đó tôi sẽ trở lại, sớm thôi.
Cho đến lúc đó, tạm biệt...