Từng ngày cứ thế trôi qua nhẹ nhàng. Sáng làm trong dinh thự gia tộc Heart, đêm săn Goblin và ăn linh hồn chúng với《Bạo Thực》.
Còn nữa, hành tung của nhóm Rafal rất đáng lo ngại. Tôi đã theo dõi cái cửa tiệm sang trọng đó được một khoảng thời gian rồi, nhưng đám đó vẫn chưa xuất hiện lại lần nào cả. Khả năng cao nhất là họ luôn thay đổi địa điểm gặp mặt. Nhưng mà tại sao nhỉ? Thời gian vẫn cứ trôi và tôi vẫn mù tịt với động cơ của bọn chúng.
Tôi có thể cho Roxy biết về vấn đề này, dù cung cấp thông tin bọn họ đang lập mưu kế cũng sẽ chẳng mang lại lợi ích gì. Cô ấy đã nghi ngờ về việc nhóm Rafal đang lên một kế hoạch mờ ám nào rồi. Quan trọng là nội dung kế hoạch đó.
Mà thôi, kể cả vắt cả óc ra suy nghĩ trong khi chẳng có tí không tin gì thì cũng sẽ vào ngõ cụt. Đi đối chất trực tiếp những bên liên quan đến vụ việc này có khi còn nhanh hơn.
Đây là kết luận của tôi trong những ngày vừa qua.
Có tin đồn rằng con trai thứ của gia tộc Burix đã bắt đầu điều tra về con ma thú lang thang ở gần Thảo nguyên Goblin và Khu rừng Hobgoblin, nơi mà tôi đã càn quét khi trước.
Vì thế, tôi quyết định khoác lên mình chiếc áo choàng đen, trùm mũ lên, đeo Độc Lâu Diện Cụ và trở thành con ma thú lang thang khiến lũ chiến binh ở Vương Đô khϊếp sợ.
Thỉnh thoảng, tôi cố tình xuất hiện trước một vài tổ đội đi săn đêm.
Và từ đó, dựa vào những thông tin thu nhập được, nhiều người đã xem tôi là một con quái kỳ lạ với cái tên Lich.
Một con ma thú khoác lên mình áo choàng đen, người thì gầy trơ xương. À thì, nó cũng mô tả đúng phần nào về ngoại hình của tôi khi ngụy trang.
Bầu trời đêm nay không một gợn mây, một đêm tuyệt vời để đi săn. Trong khi những tên chiến binh trang bị vũ khí bên mình rồi tiến vào Thảo nguyên Goblin cũng như Khu rừng Hobgoblin, tôi hóa thân thành Lich và hành động tự do tự tại.
Tôi tiêu diệt bất cứ con Goblin trong tầm nhìn của mình, và sau đó cố tình lướt qua ngay trước mắt đám chiến binh.
Nỗi lo lắng về sự hiện diện của con Lich ấy bắt đầu tràn ngập trong bọn chiến binh sau khi bắt gặp nó vài lần.
Gϊếŧ được tầm mười con Goblin, tôi ngồi nghỉ tại một gốc cây gần đó. Mông chưa được làm nóng được bao lâu, có một tiếng hét lớn đến từ bụi cỏ.
[Lich ở đằng này! Tên Tử Thi đã xuất hiện rồi, chạy mau đi!]
Một tên chiến binh trông có vẻ nghiêm nghị đang nhìn tôi - người đang mang Độc Lâu Diện Cụ. Và thế là hắn bắt đầu vắt chân lên cổ chạy với khuôn mặt xanh mét.
Dạo gần đây, tôi còn được gọi là Tử Thi. Có lẽ là vì hay bị bắt gặp khi đang đứng trên một núi xác chết của bọn Goblin.
=====
Bọn chiến binh hay xì xào bàn tán với nhau rằng Lich kẻ cuồng Goblin - Tử Thi, sẽ bắt đầu tấn công nhân loại vào một lúc nào đấy thôi. Suy cho cùng thì con người luôn là thức ăn ưa thích của ma thú mà.
Dù cho đó là một con ma thú dị thường đi chăng nữa, nó chắc chắn sẽ bắt đầu nhằm vào con người… Ngay cả tại quán quen, một vài người chiến binh ngồi kế tôi đã lẩm bẩm như vậy trong tuyệt vọng, những khuôn mặt đỏ gấc vì men ấy đều tràn ngập vẻ lo lắng.
Chủ quán nói rằng Vương Đô vẫn chưa chịu tổn thất nào là do Tử Thi chỉ xuất hiện vào ban đêm. Tuy nhiên, nếu như lời đồn lan truyền ra khỏi Seyfar này, mọi chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng xấu dần. Việc quản lý quán rượu sẽ trở nên khó khăn hơn khi nguồn cung cấp hàng hóa bị trì trệ, giá thành tăng cao.
Trong khi thầm gửi lời xin lỗi đến chủ quán, tôi hướng mắt ra cửa chờ đợi Thánh Kỵ Sĩ-sama xuất hiện.
Tuy nhiên, tôi cần phải "giải quyết" một "công chuyện quan trọng” vào ngày mai.
Roxy mời tôi đồng hành cùng cô ấy đến lãnh địa gia tộc Heart.
Dù cho tôi đã trải qua thật nhiều rắc rối chỉ để dụ Hado, con trai thứ của gia tộc Burix lộ mặt… Thật là đáng tiếc.
=====
[Anh trông u ám quá đấy, Fay. Chẳng nhẽ anh không thích đến lãnh địa à…?]
Trên xe ngựa, Roxy phồng má nhìn tôi. Chỉ có hai người chúng tôi trong đây.
Nhưng tâm trí tôi bây giờ đang trôi dạt về những chuyện khác. Kế hoạch nhổ cỏ tận gốc gia tộc Burix đã bị sượng lại trong phút chốc.
Không ổn, không ổn rồi. Tôi không thể làm hỏng khoảng thời gian về thăm nhà vui vẻ của Roxy được.
[Không phải như vậy đâu. Tôi đã mong chờ chuyến đi này lâu lắm rồi!]
[Thật không?]
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy nghi ngờ. Đúng thật khi nãy tôi vừa làm một bộ mặt “không hứng thú”.
[Thật đó! Đây là mùa nho mà. Cùng thu hoạch những quả to tròn chín mọng với ngài, tôi không thể chờ lâu hơn được nữa!]
[Hóa ra anh vẫn còn nhớ rất rõ nhỉ.]
[Đấy là điều hiển nhiên mà.]
Hằng năm, khi trở về lãnh địa, Roxy cùng thu hoạch nho với người dân ở đó. Ấy là một trong số ít những hoạt động cô có cơ hội tương tác với mọi người tại lãnh địa. Kể từ lúc bước lên cỗ xe ngựa, cảm nhận được không khí tràn đầy năng lượng xuất phát từ cô chủ của mình khiến tôi cảm thấy sự kiện sắp tới ắt ý nghĩa lắm đây.
Lãnh địa của Roxy nằm trên những ngọn núi ở phía Bắc Vương Đô. Hiện tại đang là mùa thu, và khi mùa đông đến, thời tiết sẽ trở nên khắc nghiệt hơn. Nhưng phong cảnh nơi đây sẽ như một bức tranh tuyệt đẹp với cảnh vật xung quanh phủ đầy tuyết trắng.
Tuy nhiên, nhờ sự cải thiện đất trồng qua từng thế hệ, vùng đất này vẫn trù phú và màu mỡ. Để chuẩn bị cho mùa đông cằn cỗi sắp tới, họ không chỉ thu hoạch và dự trữ nông sản, mà còn gửi chúng đến Vương Đô với số lượng lớn.
Ngoài rượu vang, những cống hiến cho nền nông nghiệp của Vương Quốc là một niềm tự hào khác của gia tộc Heart.
[Chỉ qua những lời Roxy-sama kể, tôi đã hình dung được nơi này tuyệt vời đến nhường nào. Và cả thức ăn nữa, chúng trông thật bắt mắt.]
[Fufufu, Fay luôn hào hứng mỗi khi bắt trúng tần số về đồ ăn nhỉ? Đúng là thật tốt khi lãnh địa đang trên đà phát triển mạnh, nhưng... vào khoảng thời gian này, luôn có ma thú nhằm vào nông sản. Đó là nguyên nhân chính cho chuyến đi này - thảo phạt đám quái phát tởm đó.]
[Ma thú nhỉ?... Chúng thật sự có mặt khắp mọi nơi.]
Thấy tôi nhíu mày, Roxy đặt bàn tay mảnh dẻ che miệng lại, khúc khích cười.
[Thật phiền phức quá mà. Nhưng nếu lần này chúng ta tận diệt chúng, bọn ghê sợ ấy sẽ không trở lại cho đến năm sau. Với tư cách là một Thánh Kỵ Sĩ, đánh đuổi ma thú dễ như trở bàn tay.]
[Như trông đợi từ Roxy-sama. Ừm… Chúng là loại ma thú nào thế?]
[Kobold.]
Nếu nhớ không nhầm, Kobold nhìn tựa như một con chó khổng lồ biết đi, to gấp bội so với một người trưởng thành.
Một loại ma thú sở hữu cấp bậc cao hơn lũ Goblin. Tôi từng nghe rằng việc tiêu diệt chúng là bất khả thi đối với chiến binh thông thường, trừ phi người đó cực kỳ mạnh.
Không những vậy, ý thức bầy đàn của chúng rất cao. Khi một con bị tấn công, nó sẽ rống lên liên tục để gọi tiếp viện. Nấp trong bụi cỏ cũng sẽ vô dụng trước cái mũi cực thính đó. Hơn nữa, bọn chúng cực kỳ ngoan cố.
Chúng có thể được xem như một loại ma thú phiền toái, một kẻ địch khó đối phó.
Nghĩ về việc đó, bao tử của tôi bắt đầu réo lên.
Guuuu….
[Sao thế Fay? Anh bắt đầu đói rồi à? Chẳng phải anh vừa mới ăn khi nãy sao?]
Bụng của tôi phát ra một âm thanh lớn ngay trước mặt Roxy… Thật là xấu hổ. Nhục quá đi.
Chắc chắn đây là dấu hiệu《Bạo Thực》đang thèm khát linh hồn. Cũng phải thôi, trong khoảng thời gian dài, tôi chỉ ăn mỗi Goblin còn gì.
Đã đến lúc thay đổi khẩu vị rồi.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, trong khi vẫn cố đánh lạc hướng cô ấy.
[Tôi xin lỗi. Mặc dù đã ăn nhiều đến thế nhưng... dạ dày lại đánh trống rồi.]
[Fay thật sự ăn rất nhiều nhỉ. Nhưng tôi không nghĩ điều đó là xấu đâu. Hãy cố chịu thêm xíu nữa nhé, chúng ta sẽ đến lãnh địa sớm thôi.]
Sau đó, Roxy và tôi cùng hướng mắt ra ngoài buồng xe ngựa qua chiếc cửa sổ nhỏ.
Ruộng dây leo trải dài bên kia ngọn núi. Những quả nho tím chín mọng trên từng hàng dây leo.
Khi cỗ xe ngựa tiến thêm một đoạn nữa, đập vào mắt là một dinh thự rộng lớn. Kích thước của nó cũng không thua kém gì so với dinh thự của gia tộc Heart ở Vương Đô .