Trở về nhà, tôi lau chùi cơ thể với chiếc giẻ thấm đẫm nước giếng.
Ngày mai, tôi sẽ tới nhà Roxy. Tự hỏi mình hiện có sáng sủa hơn tí nào không, tôi thắp nến và ngắm nghía bản thân mình trong chiếc gương đầy những vết nứt.
Gần như chẳng có gì thay đổi so với lúc trước thì phải? Quần áo cũ đầy mảnh vá nhưng bây giờ lo lắng về điều đó cũng chẳng có ích gì.
Tôi gạt bỏ những suy nghĩ đó rồi thả mình xuống chiếc giường được làm bằng rơm rạ, hướng mắt lên trần nhà vốn đã bị ố do vết mưa dột và nhớ nhớ lại những gì đã xảy ra trong hôm nay.
Tôi bị lũ Rafal "giáo dục" tàn khốc vào buổi sáng. Nhưng khi đêm về, sau khi giúp Roxy hạ gục tên trộm tẩu thoát, cô ấy đã mời tôi về làm việc cho gia tộc Heart. Mọi thứ y như một giấc mơ vậy...
Giật mình nhớ lại, nếu không nhầm thì khi tên trộm đổ gục xuống, một giọng nói đã vang lên trong đầu và thông báo rằng, chỉ số của tôi đã được tăng lên.
Ngoài ra, kỹ năng 《Thẩm Định》 và 《Đọc Tâm》 cũng đã được thêm vào... còn gì nữa không nhỉ?《Thẩm Định》 là một kỹ năng rất hiếm có, sở hữu nó thì có thể kiểm tra bất kì thứ gì trên thế giới này . Xem ra, đời tôi nở hoa rồi.
Thầm cầu nguyện trong đầu và rồi,
・Fate Graphite・ Level 1
Độ Bền: 121
Sức Mạnh: 151
Ma Lực: 101
Tinh Thần: 101
Nhanh Nhẹn: 131
Kỹ năng: Bạo Thực, Thẩm Định, Đọc Tâm, Ẩn Kĩ, Thông Thạo: Đơn Kiếm Kĩ.
[Eee! Cái gì thế này!]
Bình tĩnh nào...
Đầu tiên tôi vừa thấy được chỉ số của mình. Ban đầu tất cả hầu hết là một nhưng bây giờ đã thành ba chữ số rồi kìa. Với sức mạnh này thì có thể cân nhắc về việc săn mấy con quái cấp thấp rồi đấy..
Tiếp theo là kỹ năng , trước giờ chỉ có mỗi《Bạo Thực》nhưng giờ đây lại có thêm cả《Thẩm Định》, 《Đọc Tâm》, 《Ẩn Kĩ》và 《Thông Thạo: Đơn Kiếm Kĩ》. Chuyện này thật khó tin…
Tuy nhiên vì có thể thấy chỉ số và kỹ năng của mình, tôi chắc chắn đang sở hữu《Thẩm Định》.
Oioi, nếu có kỹ năng này, đâu nhất thiết phải làm gác cổng nữa, trở thành thẩm định viên là việc trong tầm tay rồi. Không phải ai cũng có thể trở thành thẩm định viên được nên tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh đây. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Đừng kích động nữa nào, tôi ơi.
Tôi dùng《Thẩm Định》để kiểm tra các kỹ năng khác.
Đọc Tâm - Cho biết đối phương đang nghĩ gì bằng cách chạm vào họ.
Ẩn Kĩ - Ẩn những kỹ năng bị chi phối bởi《Thẩm Định》.
Thông Thạo: Đơn Kiếm Kĩ - Tăng khả năng sử dụng đơn kiếm.
Lúc được Roxy nắm tay và nghe thấy giọng cô ấy vang lên trong đầu, tôi đã đoán được việc mình sở hữu《Đọc Tâm》. Có vẻ như kỹ năng này tự động kích hoạt.
Ngẫm lại mọi thứ, khoảnh khắc giọng nói khô khốc vang lên lúc hạ gục tên trộm đã cho tôi câu trả lời:《Bạo Thực》đã thức tỉnh.
Có vẻ như kỹ năng này không thực sự vô dụng như mình nghĩ. Tôi quyết định sẽ dùng 《Thẩm Định》với nó một lần nữa.
Bạo Thực - Cảm thấy đói.
Tôi hiểu chứ. Nó không khác gì với điều mà người giám định đi qua làng đã mô tả khi tôi còn bé. Nói cách khác, kỹ năng này chứa một sức mạnh tiềm ẩn mà《Thẩm Định》không thể kiểm tra được.
Sức mạnh có thể ngấu nghiến linh hồn và đoạt kỹ năng từ những nạn nhân xấu số mới đúng là khả năng thật sự của nó. Không những vậy, nó còn lấp đầy dạ dày của chủ nhân.
Càng sử dụng nhiều thì người sở hữu《Bạo Thực》càng mạnh hơn. Tuy nhiên tôi không thể trở thành sát nhân nên giải pháp hiệu quả nhất hiện giờ có lẽ là đánh bại những con quái thú ở ngoại ô Vương Đô Seyfar. Chỉ việc gϊếŧ hạ bọn ma thú và xơi tái sức mạnh của chúng thì chẳng mấy chốc tôi sẽ trở nên mạnh hơn cả Thánh Kỵ Sĩ, lũ Rafal và gia tộc Burix, hãy chờ đó.
Khi suy nghĩ về điều này , tôi bị cuốn vào cái ham muốn đi săn ma thú. Tuy nhiên trời hẵng còn tối, rất nguy hiểm cho việc đi săn. Việc cần làm bây giờ là ngủ cho đủ giấc, còn việc gϊếŧ đám quái thì tạm gác sang ngày mai vậy.
Thực ra, tôi còn công việc gác cổng thuê cho bọn Rafal nhưng mặc xác chúng chứ. Nghe lệnh bọn chúng đã là chuyện quá khứ rồi.
Sắp sửa làm việc cho Roxy-sama nên trước mắt, vào đầu giờ chiều ngày mai, gặp mặt phụ thân cô ấy - Mason-sama, là điều thiết yếu. Vì thế tôi nhất định phải trở lại nội đô ngay thời điểm đó.
Vậy nên là, chúc ngủ ngon! Ý thức nhanh chóng biến mất, như một cái chớp mắt.
Tiếng chim hót , cùng những tia nắng ban mai, tựa đánh thức vạn vật. Nhìn vào chiếc gương đầy những mảnh vỡ, tôi chải tóc, làm sạch răng bằng một nhành cây nhỏ rồi mặc đồ vào.
Cái túi da nhỏ giấu kĩ trong vết nứt trên tường bấy lâu nay được lôi ra. Trong đó cũng chỉ có hai xu bạc, là tất cả những gì tôi dành dụm được trong năm năm qua . Một trăm xu đồng bằng một xu bạc, còn một trăm xu bạc bằng một xu vàng - thứ mà tôi chưa bao giờ có được.
Những kẻ khác hẳn sẽ phá lên cười và chế nhạo khi biết đó là tất cả những gì tôi dành dụm được sau nhiều năm đánh đổi biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, thậm chí cả xương máu. Số tiền này chính là lộ phí bỏ chạy, phòng trường hợp bị bọn Rafal đem thủ tiêu.
Nắm chặt hai xu bạc đó trong tay, tôi phi ra khỏi nhà.
Vương Đô Seyfar được chia làm bốn khu vực, từ lâu đài trung tâm phân ra tứ hướng: Đông - Tây - Nam - Bắc.
Khu Thánh Kỵ Sĩ (phía Đông): Nơi tầng lớp quý tộc và các Thánh Kỵ Sĩ sinh sống.
Khu dân cư (phía Tây): Nơi ở dành cho thường dân như tôi.
Khu thương mại (phía Nam): Nơi nhiều cửa hàng bán vũ khí, đồ dùng gia dụng, nhà hàng,… tập trung lại.
Khu quân sự (phía Bắc): Nơi những Thánh Kỵ Sĩ tập luyện và cũng là nơi vũ khí của họ, Thánh Kiếm được tạo ra.
Chỉ như vậy thôi cũng đã đủ hiểu, sự ưu đãi dành cho Thánh Kỵ Sĩ là không thể bàn cãi.
Nơi tôi đang đến là khu vực nhộn nhịp nhất trong Vương Đô – khu thương mại.
Sau khi đi qua khu dân cư và chen qua đám đông, tôi tiến vào khu thương mại với những tòa nhà làm bằng gạch đỏ. Ở đây hàng quán được bày hai bên vỉa hè cùng với những giọng phấn khởi chào hàng.
Đây là một ngày bình thường ở khu thương mại. Hai xu bạc chỉ đủ mua vũ khí cũ thôi. Vả lại với diện mạo tầm thường như thế này, tôi cũng không thể nào bước vào một cửa hàng cao cấp được. Vì thế nên khu chợ trời này - nơi gần như tập trung tất cả các loại phế thải chẳng ai cần, là nơi thích hợp nhất.
Trong lúc đang tìm một món vũ khí thích hợp giữa cái khu sầm uất này thì một người đàn ông tuổi trung niên bước tới phía tôi, nở một nụ cười thân thiện.
[Quý khách đang tìm vũ khí phải không?]
[Ông biết rõ nhỉ?]
[Đó là vì tôi đã kinh doanh trong nhiều năm rồi. Cậu không để tâm nhìn bất cứ cái gì ở mé này, duy chỉ một thứ - vũ khí.]
Thật là một người nhạy bén, quả nhiên là một doanh nhân lão làng. Ông ta làm tôi có một chút ngạc nhiên đấy.
[Chỗ này thì sao? Cậu muốn tìm gì?]
Đằng sau ông ấy bày la liệt những thứ vũ khí mà tôi chưa thấy bao giờ được thấy.
Nghĩ rằng trong số đấy có thể có một thứ phù hợp với mình nên tôi hài lòng gật đầu.
[Vậy cậu có thể chi trả bao nhiêu?]
Sau khi người thương nhân biết trong người hiện chỉ có vỏn vẹn hai xu bạc, sắc mặt ông ta thay đổi một cách nhanh chóng.
Từ một người thương gia nhã nhặn, ông ta giờ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, y như của bọn Rafal.
[Tsk, như ta dự đoán, một thằng rẻ rách. Sự thân thiện đặt ở nhầm chỗ rồi. Với hai đồng bạc thì mày chỉ có thể kiếm được mấy thanh sắt ở xó kia thôi. Có khi có cái phù hợp với mày đấy.]
Quả nhiên là chẳng thể nào có một món vũ khí tử tế chỉ với hai xu bạc. Kể cả khi tôi có bực mình với cách đối đãi khách hàng ở nơi này và đi sang một cửa hàng khác thì khả năng cao là chuyện này vẫn sẽ lặp lại. Tốt hơn hết là mua một món vũ khí ở đây để dùng tạm.
Sử dụng kỹ năng《Thẩm Định》, tôi kiểm tra từng cái một. Hầu hết những món ở xó này đều đã đến giới hạn độ bền của chúng và hẳn sẽ gãy sau vài ba lần sử dụng.
Cho đến khi cầm một thanh Hắc Kiếm lên và kiểm tra, bất chợt có một giọng nói vang lên trong đầu.
(Mua ta đi và ngươi sẽ không bao giờ phải hối hận.)
Giọng nói yếu ớt của một người đàn ông.