Toàn Kinh Thành Đều Đang Chờ Chúng Ta Thành Hôn

Chương 10: Đêm mưa tìm chồng

Edit: Delphina

Ngoại trừ nàng, Vương gia còn ai hứa hôn với Bùi gia nữa?

Bùi An trong miệng Đại bá chính là vị hôn phu của nàng, sắp bị người hại chết.

Lúc này mới đính hôn được một ngày, hắn làm quan tam phẩm cũng mới được một ngày đã bỏ mạng dưới Hoàng Tuyền. Mặc dù phụ thân nàng chết trên chiến trường, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy cảnh đánh gϊếŧ thực sự.

Vương Vân dựa lưng vào cây cột phía sau, tâm trí hoàn toàn rối bời, mí mắt giật giật liên tục. Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt ngày ấy gặp ở trong chùa.

Dù chỉ gặp một lần, nhưng đó là vị hôn phu nàng tự mình lựa chọn, cũng là một mạng người.

Gió đêm thổi qua, vài giọt nước mưa rơi trên mặt làm nàng lạnh cả sống lưng, Vương Vân xoay người vội vàng trở về sân viện.



Thanh Ngọc vừa thấy Vương Vân khăng khăng muốn đi một mình, sau khi đưa chủ tử ra cửa, nàng quay lại chuẩn bị thêu hoa văn trong chốc lát, vừa cầm giỏ kim chỉ lên, ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Vân.

Hộp điểm tâm mang về vẫn nguyên vẹn, sắc mặt cũng không tốt lắm, Thanh Ngọc sửng sốt, vội vàng đi lên đón, hỏi: "Làm sao vậy, Tứ cô nương không gặp người à?"

Đã nói không cần cho nàng ta thể diện, một khi nể mặt, nàng ta lại càng được nước lấn tới.

Vương Vân không trả lời, nàng đặt hộp điểm tâm trong tay lên bàn, sau đó mới nhìn Thanh Ngọc nói với giọng khàn khàn, "Bùi công tử có thể sẽ xảy ra chuyện."

Thanh Ngọc suy nghĩ một hồi mới ý thức được Bùi công tử là ai, nàng mở to hai mắt: "Cô gia?"

Vương Vân gật đầu, nắm tay Thanh Ngọc kéo vào trong phòng, kể lại những gì nàng vừa nghe thấy.

Thanh Ngọc nghe xong sợ đến mức sắc mặt đại biến, vẻ mặt như đưa đám nói: "Chủ tử, ta nói trước một câu, người sẽ không trở thành quả phụ khi còn chưa gả chồng chứ?"

Hoàn toàn có khả năng.

Chỉ bằng lời đồn nàng và Bùi An yêu nhau sâu đậm như hiện tại, nếu Bùi An có gì bất trắc, cho dù nàng còn chưa xuất giá, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện gả chồng.

Trước kia hao tốn tâm tư nỗ lực như vậy, cuối cùng lại uổng công vô ích. Nếu may mắn, nàng còn có thể tiếp tục đến thôn trang, hoặc vào Quốc công phủ làm quả phụ. Còn nếu không nàng sẽ phải tuẫn tình, tự kết liễu đời mình.

"Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Sự tình trước đây gặp phải đều là chuyện trong nhà, Thanh Ngọc còn có thể đưa ra chủ ý, nhưng lần này liên quan đến tính mạng, lại dính líu không ít đến triều đình, trong lòng Thanh Ngọc hoang mang lo sợ.

“Ngươi đến chuồng ngựa dắt một con ngựa tới đây.” Vương Vân nhìn thoáng qua sắc trời tối đen, nếu còn chậm trễ chỉ sợ không kịp.

Đại bá sợ không dám ra mặt vì lo lắng sẽ bị cuốn vào phân tranh, bị người ta ghi thù. Nhưng nàng thì khác, nàng là vị hôn thê của Bùi An, biết được tin tức đương nhiên phải đến thông báo.

Mà cho dù thật sự liên lụy đến Vương gia, nàng cũng không rảnh bận tâm đến chuyện này. Nếu nàng thật sự không biết, thì đó là ý trời, nhưng nếu đã biết, nàng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn nửa đời sau của mình chìm trong vũng bùn.

Thanh Ngọc ngơ ngác nhìn nàng, "Tiểu thư. . . " Đây không phải nói đùa, nàng muốn đi cứu người, muốn ra khỏi thành.

“Mau lên, ngươi cũng muốn ta làm quả phụ sao.” Vương Vân lên tiếng thúc giục, tự mình vào phòng thay quần áo.

Thanh Ngọc đã hiểu.

Chủ tử này của nàng ngày thường cái gì cũng tốt, được chăng hay chớ, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chịu thua, đầu óc tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác.

Ba năm trước, sau khi Nhị phu nhân qua đời, nếu không phải Hình công tử ở ngoài tường hết lời khuyên nàng trở về, chỉ sợ nàng đã sớm nhảy tường ngã chết rồi.

Ngươi muốn nàng chấp nhận cuộc sống, cam chịu số phận, nàng thà chết một cách thống khoái còn hơn. Tục ngữ có câu, tượng đất còn có ba phần thổ tính(*).

(*) Tượng đất còn ba phần thổ tính: dù một người có ngoan ngoãn đến đâu thì họ cũng có tính khí của riêng mình.

“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Thanh Ngọc ném cái rổ trong tay xuống, kéo theo Liên Dĩnh đang ở bên ngoài, hai người một người canh chừng, một người đến chuồng ngựa dắt ngựa.

Hai khắc sau, ngoài cửa phía Tây.

Thanh Ngọc nhìn Vương Vân đã thay một bộ quần áo sẫm màu, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người biết đường không?"

Vương Vân gật đầu.

Đập nước Đông Giang nằm ở thượng du Lâm An, có một bến đò để sang bờ bên kia, nhưng nếu đại bá nói những người đó sẽ mở đập xả nước nhấn chìm Bùi An, vậy nghĩa là địa điểm tiếp theo Bùi An đến chính là bến đò kia.

Nàng chỉ cần đi tìm dọc theo đường lớn là được.

Mẫu thân xuất thân gia tộc võ tướng, năm sáu tuổi nàng đã được mẫu thân dẫn đi cưỡi ngựa. Khi đó triều đình còn chưa nghị hoà với Bắc quốc, mẫu thân nói chờ phụ thân trở về, bọn họ sẽ cùng nhau thi cưỡi ngựa.

Vì vậy trước khi bị nhốt năm mười một tuổi, nàng đã sớm học được cách cưỡi ngựa. Tuy đã năm năm không ngồi trên lưng ngựa, nhưng nàng vẫn nhớ một số động tác tay chân. Muốn nàng cưỡi ngựa chơi trò chơi nàng có thể không làm được, nhưng nếu chỉ cưỡi ngựa chạy trăm dặm đường, chắc là không thành vấn đề.

Vương Vân dẫm lên bàn đạp, xoay người ngồi lên lưng ngựa. Trái tim Thanh Ngọc như treo lơ lửng giữa không trung, tuỳ thời rơi xuống theo động tác của nàng, lúc ngẩng đầu lên cảm thấy có hạt mưa rơi xuống mặt, đang định nói trời sắp mưa, đợi nàng vào phòng lấy cái nón trúc đã. Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy hai chân Vương Vân đột nhiên kẹp lấy bụng ngựa, cả người và ngựa đồng thời lao ra ngoài.

Thanh Ngọc nhìn cơ thể nàng nhanh chóng ngả về sau, linh hồn nhỏ bé cũng sắp bay ra ngoài, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống bên cạnh Liên Dĩnh, lẩm bẩm: “Trời ạ, tiểu thư rốt cuộc có biết cưỡi ngựa không vậy?” Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Vương Vân cũng chỉ lảo đảo một chút lúc mới đầu, sau đó nàng ghìm chặt dây cương, từ từ ổn định lại, tiếng vó ngựa nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ.

Thương nghiệp Nam Quốc sầm uất, ban đêm phồn hoa náo nhiệt, sau khi dân chúng ổn định mới đóng cửa thành, Vương Vân rời khỏi thành vào lúc hoàng hôn.

Lúc trước trong thành còn tốt, âm thanh ồn ào náo nhiệt bên tai làm tăng thêm lòng can đảm, còn có đèn chiếu sáng đường. Đến khi đi trên đường lớn ngoài thành, càng đi càng yên tĩnh, xung quanh không có ánh đèn, hết thảy đều dựa vào ánh chiều tà ban đêm.

Trời tối thế nào cũng vẫn có ánh sáng, qua một thời gian thị giác dần dần thích ứng.

Chạy hơn một canh giờ vẫn không thấy bóng người, mưa táp vào mặt càng ngày càng dày đặc, sau đó một tia chớp giáng xuống kèm theo vài tiếng sấm, tốc độ của ngựa cũng chậm lại.

Lúc ra ngoài không mưa nên Vương Vân quên mang theo nón trúc, lúc này trời mưa như trút nước, cả người nàng cũng ướt như chuột lột.

Dây cương trong tay bắt đầu trơn tuột, trên mặt trên người chỗ nào cũng là nước chảy, Vương Vân siết chặt dây cương vừa dầm mưa đi về phía trước, vừa xuyên qua màn mưa tìm kiếm dấu chân dọc theo hai bên bờ sông.

Khoảnh khắc trong lòng bồn chồn, cảm thấy vô cùng chật vật, nàng đột nhiên nghĩ đến những lời Thanh Ngọc nói, nếu sau này phải đi thôn trang, ngày đêm làm bạn với mưa to sấm chớp, hoá thành bùn đất, chết ở đó cũng không ai hay biết.

Vương Vân không rõ liệu nàng có thể đến kịp để cứu Bùi An hay không, có thể cứu vớt nửa đời sau của nàng hay không. Nhưng ba năm trước, nàng không thể nhảy xuống tường viện, hôm nay bất luận thế nào nàng cũng phải thử một phen.

Nàng đã hứa với mẫu thân phải sống thật tốt, nàng không bao giờ muốn bị nhốt ở cái sân viện kia, tiếp tục trải qua cuộc sống ếch ngồi đáy giếng nữa.

Nàng bị nhốt đủ rồi, cũng sợ rồi.

Nàng còn muốn đến trước mộ ngoại tổ phụ dâng hương thay mẫu thân, nhất định không thể cam chịu số phận như vậy được.

Vương Vân cắn răng tiếp tục đi về phía trước, bị nước mưa xối đến không thở nổi, nàng lấy tay lau mặt, đi hơn hai canh giờ nữa, cuối cùng cũng thấy được ánh đèn lờ mờ phía trước.



Đoàn người Bùi An đi cũng không yên bình gì.

Ra khỏi cửa thành, vừa đi trên đường lớn không bao lâu đã gặp phải một đợt tập kích, ba mươi mấy thị vệ của Ngự Sử Đài đã thiệt hại mất năm người, Lâm Nhượng vừa mắng: “Cẩu tặc lớn mật, các ngươi muốn làm phản sao? Mệnh quan triều đình cũng dám tập kích.", vừa quan sát sắc mặt Bùi An.

Bình tĩnh khác thường.

Chạng vạng tối, đoàn người đến bến đò bên bờ sông, Lâm Nhượng hận không thể lập tức để Bùi An qua sông, sau đó hắn có thể rút lui.

Nhưng Bùi An lại không đi tiếp, ra lệnh dựng trại tại chỗ.

Lâm Nhượng ngồi đối diện đống lửa, lo lắng nói: “Bùi đại nhân, thuyền qua sông đều đã chuẩn bị xong, hà tất phải ở đây trì hoãn một đêm, vạn nhất Tần các lão xảy ra chuyện, ta biết giải thích với Hoàng thượng thế nào?"

Bùi An cầm vỏ kiếm trong tay, chậm rãi khảy đống lửa trước mặt, bất vi sở động(*).

(*) Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Lâm Nhượng nghĩ rằng hắn không biết tình hình hỗn loạn của Lâm An, vì vậy chủ động giải thích, "Hai năm qua Bùi đại nhân cai quản ở Kiến Khang, chắc hẳn chưa nghe nói đến đám gian tặc Minh Xuân Đường chuyên chống phá quan lại triều đình đúng không?"

Minh Xuân Đường là một bang phái mới dần nổi lên từ hai năm trước, chỉ cần gặp phải quan sai đang áp giải người, mặc kệ người kia có tội hay không đều sẽ bị chặt đầu, đến cả hài cốt cũng không còn.

Sau khi chuyện này ầm ĩ lên, các quan viên một thời nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Chưa nói đến những kẻ thuộc phe phái của Tần các lão âm thầm muốn ám sát Bùi An, hôm nay chỉ cần gặp phải đám người này, sợ là sống không nổi.

Lâm Nhượng nói xong, Bùi An còn chưa đáp lại, cửa mành doanh trướng đột nhiên bị xốc lên, Vệ Minh ló đầu vào bẩm báo: "Đại nhân, Tam cô nương tới."

Ai cơ? Lâm Nhượng sửng sốt.

Bùi An cũng ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lộ ra vài phần nghi hoặc.

Vệ Minh giải thích: “Là Tam cô nương Vương gia, nàng nói đêm nay ở thượng du Lâm An sẽ mở đập nước, bảo đại nhân đừng qua sông.”

Im lặng một lúc, Lâm Nhượng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Bùi An, Bùi An đã đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài trời còn đang mưa.

Bùi An xốc mành cửa lên, nhìn thoáng qua đã thấy hình như có một người đang đứng dưới màn mưa bụi trước mặt.

Xiêm y ướt sũng dính vào người, dáng người mảnh khảnh xinh đẹp, da mặt bị nước mưa rửa sạch, trắng đến phát sáng. Ánh mắt Bùi An dò xét, xuyên qua mấy tầng mưa cẩn thận nhận dạng.

Đúng là gương mặt ngày đó hắn gặp ở trong chùa.

"Bùi..."

"Vào trước đã."