Edit: Delphina
Mấy năm nay Nam Quốc không có chiến sự, lòng hăng hái của các vị anh hùng hào kiệt không có chỗ thể hiện. Vì vậy, lúc trà dư tửu hậu hoặc nhàn rỗi không có việc gì làm, dân chúng thành Lâm An, bất kể nam nữ, lại ngồi tán gẫu với nhau về mấy tin đồn.
Một ngày trôi qua, tin tức Bùi An thăng liền bốn cấp quan giai, nhậm chức Ngự Sử Đài đại phu, sau đó lại đến Vương gia cầu thân, đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Sáng sớm Hoàng thượng đã triệu kiến Bùi An vào cung.
Hoàng thượng đang nghe Vương Ân kể mấy chuyện thú vị, thấy chính chủ đến, hắn dừng động tác trêu đùa chim anh vũ lại, quay người, không đợi Bùi An hành lễ xong đã vội vàng nói chúc mừng: "Trẫm chúc mừng Bùi đại nhân."
Chức quan là do Hoàng thượng tự mình ban thưởng, giờ lại nói chúc mừng thì nhất định đã biết chuyện hắn đính hôn, Bùi An lại khom người tạ ơn một lần nữa.
Tâm tình Hoàng thượng không tồi, quan tâm hỏi một câu: “Hôn kỳ đã định rồi sao?”
"Bẩm bệ hạ, là hai tháng sau."
"Tốt, người trẻ tuổi có khác, làm việc gì cũng dứt khoát nhanh nhẹn, không giống Trẫm cứ nghĩ này nghĩ kia, do dự mãi để người ta tìm được nhược điểm. Trẫm, thật sự già rồi."
Bùi An đứng phía sau hắn, cung kính đáp: "Bệ hạ lấy đại cục làm trọng, thần hành sự lỗ mãng, còn mong bệ hạ nhắc nhở nhiều."
Hoàng thượng cười cười, không đáp lại, đưa chén sứ đựng thức ăn chim trên tay cho Vương Ân, quay đầu nhìn Bùi An, hỏi: "Khi nào xuất phát?"
Bùi An cũng không hỏi đang nhắc đến chuyện gì, hiểu rõ mà đáp: "Hôm nay."
Hoàng thượng gật đầu, "Cũng được, giải quyết sớm chút kẻo đêm dài lắm mộng, ta nghĩ dọc đường đi sẽ không được bình yên, đao thương không có mắt, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, thời khắc nguy cấp không cần bận tâm người khác, trước hết vẫn phải tự bảo vệ mình, Trẫm cũng không thể thiếu ngươi."
Ám chỉ rằng Tần các lão phải chết.
Bùi An nhận lệnh, "Thần đã hiểu."
"Được rồi, đi đi, trẫm không làm chậm trễ ngươi nữa."
—
Gần nửa canh giờ sau, Bùi An đi ra từ Cần Chính điện, Đồng Nghĩa vừa tiến lên đón, Bùi An đã phân phó: "Ngươi hồi phủ thu dọn hành lý, ta đi một chuyến đến Ngự Sử Đài điều người, đợi lát nữa ngươi bảo Vệ Minh đưa lão già kia lên xe ngựa đi trước một bước, nửa canh giờ sau gặp ở cổng thành.”
Đồng Nghĩa sửng sốt, "Đi sớm như vậy?"
Hôm nay Bùi An tiến cung vốn là vì chuyện của Tần các lão, nếu Hoàng thượng lên tiếng trước hỏi hắn khi nào xuất phát, là đã trực tiếp cho hắn câu trả lời.
Hôm nay, càng sớm càng tốt.
Hành động trước khi đám người lòng mang “Quốc gia đại nghĩa” kia đến gây rối.
Quan trọng nhất chính là Tần các lão phải chết dưới tay Bùi An, lại một lần nữa chứng thực cái danh “Gian thần”, khiến song phương ghi hận, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, đây chính là cái giá phải trả cho chức Ngự Sử Đài đại phu của hắn.
Hoàng thượng muốn cho hắn biết, không có hắn ta che chở, Bùi An sẽ chỉ có một con đường chết, vĩnh viễn không dám có lòng phản nghịch.
Thấy Bùi An lên xe ngựa, Đồng Nghĩa cũng không chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo, vừa ra khỏi cửa cung lập tức xuống xe, tìm một con ngựa chạy thẳng đến Quốc Công phủ.
Một mình Bùi An đi đến Ngự Sử Đài.
Hôm qua hắn mới được phong quan, còn chưa nhậm chức bàn giao chưởng ấn, hiện tại vẫn là Ngự sử trung thần Lâm Nhượng nắm quyền.
Trước đây chức vị Ngự Sử Đài đại phu bị bỏ trống, mọi việc đều do Lâm Nhượng quyết định. Một năm qua hắn ta phải lo chu toàn giữa các thế lực, đã sớm không còn ra hình người. Vì cân bằng những phân tranh này, hắn dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Mới hơn ba mươi tuổi nhưng tóc trên đầu chỉ còn lại một nhúm sau gáy. Nếu bị hỏi đến cũng không có chỗ nào làm không tốt, vốn tưởng rằng lần này thế nào cũng được thăng lên làm người đứng đầu, ai ngờ lại bị nẫng tay trên.
Vẫn là một tiểu quan thất phẩm không có kinh nghiệm gì đáng nói.
Ai sẽ phục đây?
Không ai dám dị nghị ý chỉ của Hoàng thượng, ngoài mặt hắn không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm ngáng chân một số việc.
Khi Bùi An đến, Lâm Nhượng tuyên bố rằng hắn đang bận, sau đó đóng cửa không gặp.
Bên dưới cũng có mấy kẻ trung thành nói thay hắn.
Thấy Bùi An đến một mình, quan phục màu đỏ thẫm mặc trên người khiến sắc mặt hắn càng thêm trắng nõn như ngọc, dáng vẻ như một thư sinh văn nhược, không khỏi châm chọc: “Hiện tại Ngự Sử Đài là nơi nào, mà kẻ nào cũng muốn đến cắn một miếng, cũng không nhìn lại xem bản thân mình có nuốt trôi không, cắn miếng to quá coi chừng nghẹn, đến cái mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.”
Bùi An đứng ngoài cửa cũng không tức giận, vẻ mặt hòa nhã, cất cao giọng nói với Lâm Nhượng đang ở trong phòng một lần nữa: "Lâm đại nhân, Bùi mỗ phụng mệnh đến đây điều người, kính xin Lâm đại nhân điều ra 30 thị vệ cùng ta hộ tống Tần Các lão đến Đông Giang ngoài thành Lâm An.”
Bên trong vẫn không có phản hồi.
Một thị vệ bên cạnh ngày thường vẫn luôn không vừa mắt với loại gối thêu hoa(*) dùng thủ đoạn để thăng chức này, châm chọc nói: “Tiểu nhân xin khuyên một câu, nhân khẩu phủ Quốc công hiện giờ thưa thớt, Bùi đại nhân vẫn nên ngẫm lại năm đó người trong phủ ra đi như thế nào, nếu ngài lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải chỉ còn lại một lão…”
(*) Gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài mà không có học thức tài năng.
Lời này vừa nói ra, ngay cả đồng liêu bên cạnh hắn cũng cảm thấy có chút quá đáng, sắc mặt đại biến.
Đâm sau lưng người ta thì được, nhưng không thể đâm thẳng vào lòng được. Chỉ cần tỏ chút thái độ thôi, dù sao hắn cũng là đại phu Ngự Sử Đài ngự ban, chọc hắn tức giận thì bọn họ cũng không có quả ngọt để ăn.
Quả nhiên người nọ còn chưa nói xong, vẻ hoà nhã trên mặt Bùi An lập tức biến mất, ánh mắt âm trầm, hắn đột nhiên tiến lên một bước bóp chặt cổ người nọ trực tiếp nhấc lên, vị trí dưới năm ngón tay chậm rãi xuất hiện mấy vết hằn sâu.
Người nọ đá chân vài cái, rất nhanh không động đậy nữa.
Động tác tàn nhẫn không giống thư sinh văn nhược một chút nào.
Bùi An buông tay ra, để mặc người nọ nằm sõng xoài trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa một lần nữa, trên mặt khôi phục vẻ hoà nhã vừa rồi, "Lâm đại nhân vẫn không chịu đi ra?" Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Từ lúc nghe thấy ở bên ngoài có kẻ ngu xuẩn nhắc đến phủ Quốc công, Lâm Nhượng đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, Bùi An vừa nói xong, Lâm Nhượng cũng mở cửa phòng ra.
Lâm Nhượng nhìn thoáng qua tên thị vệ đã không còn hơi thở trên mặt đất, mí mắt giật giật, cũng không dám hỏi nhiều, cười nói: “Khiến Bùi đại nhân đợi lâu, thuộc hạ vốn định hoàn thành hồ sơ vụ án trong tay càng nhanh càng tốt, để sớm bàn giao lại...."
Bùi An ngắt lời, "Việc bàn giao để thương nghị sau, điều 30 thị vệ trước đã."
"Ba, ba mươi người." Lâm Nhượng khó xử nói, "Bùi đại nhân có điều không biết, Ngự Sử Đài gần đây thiếu hụt nhân lực, đa số đều đi làm..."
Lúc nói chuyện, Bùi An bước qua cạnh hắn vào trong phòng, Lâm Nhượng xoay người đi theo sau, tiếp tục cò kè mặc cả: "Mười người thì sao?"
Đi cùng hắn chuyến này, đừng nói là 30 thị vệ, kể cả có là 300 người thì cũng là đi chịu chết.
Chết ít bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Bùi An không nói gì, vươn tay cầm lấy ngọn đèn dầu trên án thư, không đợi Lâm Nhượng kịp phản ứng đã châm lửa đốt hồ sơ vụ án trên bàn.
“Bùi đại nhân!” Lâm Nhượng biến sắc, vội vàng dùng ống tay áo dập lửa, đây là hồ sơ vụ án hắn thức trắng đêm mới sửa xong, cứ như vậy cháy mất rồi.
Bùi An lại xoay người đổ dầu trong đèn lên kệ sách phía sau, rồi ném toàn bộ vào đống lửa.
Ngọn lửa đột nhiên bùng lên, hồ sơ trên kệ sách đều là án tử của Ngự Sử Đài một năm qua, liên luỵ đến không ít người trong triều đình. Chân Lâm Nhượng mềm nhũn, hắn hô to: “Mau, người đâu mau tới, dập lửa…”
Một tiếng hô này vừa vang lên, hơn ba mươi người chạy đến ngay lập tức.
Bùi An đi ra ngoài. đứng ở trong sân đợi mọi người dập lửa xong mới nói: "Những người này và cả Lâm đại nhân, phiền đi theo bản quan một chuyến."
Lâm Nhượng vừa mới chạy ra khỏi cửa với khuôn mặt đen như tro, nghe thấy một câu như vậy thì hối hận vạn phần, đáng lẽ vừa rồi hắn ta nên ngất xỉu ở bên trong luôn mới phải.
—
Khi Vương Vân nghe tin Bùi An được thăng quan đã là sau giờ ngọ, nàng đang dang hai tay như cọc gỗ để thợ may đo kích thước.
Thanh Ngọc nhìn nàng, khóe miệng cười thật tươi, “Chủ tử, ngài đây là bay lên đầu cành làm phu nhân chính quan tam phẩm, đừng nói Hình công tử, ngay cả Đại gia trong phủ chúng ta cũng không sánh bằng….”
Vương Vân trừng mắt liếc nàng một cái, nha đầu chết tiệt này quen thói bắt nạt nàng, cái gì cũng dám nói.
Nàng không sợ bị cắt lưỡi sao?
Thanh Ngọc biết mình lỡ lời, vội che miệng lại, còn chưa thôi kinh sợ thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng khóc.
Khi Thanh Ngọc quay đầu lại đã nhìn thấy nha hoàn gian ngoài Liên Dĩnh chật vật chạy vào, đầu tóc rối tung như ổ gà, quần áo trên người cũng bị xé rách thành một mớ hỗn độn.
Thanh Ngọc hoảng sợ, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy, hôm nay cũng không có sấm sét."
Liên Dĩnh quỳ “bụp” xuống trước mặt Vương Vân, uất nghẹn khóc ròng, "Chủ tử, các nàng bắt nạt người quá đáng."
Vừa rồi Liên Dĩnh nghe theo lời phân phó của Vương Vân đến viện của Tứ cô nương mượn khung thêu hoa, ai ngờ vừa đến nơi liền nghe thấy mấy nha hoàn khua môi múa mép.
"Tam cô nương không phải cố ý sao? Rõ ràng đã tâm đầu ý hợp với Bùi công tử, còn bịa lý do lừa gạt Tứ cô nương, một mặt nói mình không có quan hệ gì với Bùi công tử, mặt khác lại nói đã đoạn tuyệt với Hình công tử, làm hại Tứ cô nương gật đầu đồng ý nghị hôn với Hình gia trước mặt Đại phu nhân. Bây giờ Đại phu nhân bị mất mặt ở chỗ lão phu nhân, trở về lại đổ hết lỗi lầm lên người Tứ cô nương, mắng nàng là sao chổi, si tâm vọng tưởng. Tứ cô nương khi không bị mắng oan, sau này sao còn mặt mũi gặp người đây.”
Liên Dĩnh nghe thấy không đúng, đi lên biện giải: “Chuyện này liên quan gì đến Tam cô nương?” Muốn trách cũng phải trách đại phu nhân không tìm hiểu rõ ràng trước, tuỳ tiện đề ra việc này.
Không ngờ đối phương nhìn thấy nàng lại càng tức giận hơn, châm chọc nói: "Bây giờ Tam cô nương đã là phu nhân của quan viên, ghê gớm như vậy, sao còn tới nơi này?"
Liên Dĩnh không chịu nổi sự châm chọc, lên tiếng phản bác, không hiểu sao trong lúc nóng nảy lại nói với đối phương một câu: “Tứ cô nương đã sớm biết tiểu thư nhà ta có hôn ước với Hình gia từ nhỏ, vậy tại sao khi Tam cô nương vừa vướng vào tin đồn, nàng ấy chưa tìm hiểu rõ ngọn nguồn đã vội vàng gật đầu đồng ý? Rơi vào nông nỗi như vậy còn trách ai? Là do nàng đáng bị như vậy.”
Cuối cùng cũng không giải quyết được, trực tiếp lao vào đánh nhau.
Vương Vân nghe xong, trong đầu nổ tung, "Được rồi, các ngươi ai cũng lợi hại."
Nàng ăn nói vô cùng vụng về, nhưng kỳ lạ là nha hoàn bên người nàng miệng lưỡi vô cùng xéo xắt, ai cũng chịu thiệt thòi.
Nói cho cùng, vẫn là do nàng chiều hư.
Vương Vân bảo Thanh Ngọc đỡ Liên Dĩnh dậy, còn nàng vào phòng tìm thứ gì đó đi chuộc tội, nhưng nhìn một vòng cũng không tìm thấy thứ gì có thể lấy ra được, đột nhiên nàng nhớ ra Tứ muội thích ăn bánh hoa quế, liền đến phòng bếp định tự tay làm một phần để thể hiện thành ý.
Làm xong bánh hoa quế thì trời đã chập choạng tối.
Vương Vân rốt cuộc cũng sợ Thanh Ngọc và Liên Dĩnh rồi, vì vậy không cho các nàng đi theo, nàng tự mình mang điểm tâm đến sân viện của Đại phòng bên cạnh.
Tứ cô nương ở đối diện sương phòng, Vương Vân vừa mới bước lên hành lang đã nghe thấy tiếng cãi vã bên cạnh cây chuối tây ở hành lang phía trước.
"Ngươi đừng kéo ta, ta nói cái gì bây giờ? Nói có người muốn mở cửa đập xả nước, khiến Bùi An chết đuối ở Đông Giang?"
Vương Vân sửng sốt, cũng không đi tiếp nữa.
"Không phải ngươi không biết tính tình lão phu nhân, một câu không đúng, người xui xẻo vẫn là chúng ta. Hơn nữa nếu hôm nay ta nói ra bị người khác phát hiện, không biết sẽ chết thảm như thế nào đâu? Ngươi cho rằng hôn sự với Bùi gia này là chuyện tốt sao? Bây giờ trong triều không biết có bao nhiêu người muốn gϊếŧ hắn, sau này nếu kết thành thông gia với Vương gia ta, Vương gia ta sẽ chỉ bị liên lụy, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, chi bằng cứ chết đuối như vậy, coi như chưa từng có hôn sự này…”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, hình như người đã rời đi.
Vương Vân đã sớm nhận ra đó là giọng của đại bá Vương Khang, bước chân nàng cứng đờ, đứng bất động hồi lâu, hai chân như nhũn ra, cả người hoảng hốt.
Vị hôn phu mà nàng mới có ngày hôm qua, Bùi thế tử, tên là Bùi An nhỉ...
Sắp chết rồi?