Toàn Kinh Thành Đều Đang Chờ Chúng Ta Thành Hôn

Chương 4: Chúng ta bên này đã loạn thành một nồi cám heo

Edit: Delphina

Gần nửa đêm Bùi An mới từ Cần Chính Điện đi ra, mưa phùn như dệt, những nơi đi qua được ngọn đèn l*иg chiếu sáng trắng xóa một mảnh. Đồng Nghĩa tiến lên đón, phía sau Vương công công tự mình bung dù tiễn người lên xe ngựa.

Đoạn đường hẹp dài chìm trong màn mưa bụi, một đường an tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa đi lại trong mưa, phát ra âm thanh “lộc cộc lộc cộc —”

Bùi An ngồi thẳng người ở phía bên trái, vẻ mặt trầm tĩnh, không nói một lời.

Đồng Nghĩa quan sát sắc mặt hắn vài lần, nhất thời cũng đoán không ra tối nay bệ hạ triệu kiến rốt cuộc là chuyện

là tốt hay xấu, sau khi ra khỏi cửa cung mới lo lắng hỏi: "Thế tử gia, bệ hạ có chuyện gì vậy?"

Từ hai năm trước, sau khi Thế tử gia chủ động nhậm chức Giám sát sử của Chính Phong Viện, bệ hạ đã ngầm giao cho không ít việc quan trọng.

Giống như một cây đao chỉ đâu đánh đó, nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực của bệ hạ, mấy năm qua Thế tử gia ngầm đắc tội với không ít người, danh xưng “gian thần” cũng từ đó mà ra.

Nửa tháng trước, bệ hạ đột nhiên ban chiếu thư triệu hắn về Lâm An, chỉ sợ sau này sẽ giao cho chủ tử càng nhiều việc quan trọng hơn.

Bùi An không đáp lại, nhấc tấm mành lên nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó mới chậm rãi nói: "Chuyện khác cũng không gây khó dễ."

Đồng Nghĩa nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi như vậy, chẳng hiểu gì, đang muốn hỏi lại thì Bùi An đưa mắt nhìn sang, hỏi: "Tam cô nương Vương gia tính tình như thế nào?"

Đồng Nghĩa sửng sốt một lúc, không phản ứng kịp, sao lại nhắc đến Tam cô nương Vương gia rồi. Người ta trông như thế nào bọn họ còn chưa nhìn thấy, huống chi là tính tình.

“Thôi.” Bùi An trực tiếp phân phó, “Ngày mai đi tìm hiểu một chút, xem tình huống giữa nàng và Hình gia rốt cuộc là như thế nào.” Từ lời nói của Hoàng Thượng tối nay, Hình Phong và Tam cô nương hẳn là từng có hôn ước, nhưng sau đó hình như không thành.

Đồng Nghĩa cuối cùng cũng phản ứng kịp, thần sắc kinh ngạc, "Này... Lời đồn vậy mà đã truyền đến tai bệ hạ?"

Bùi An không đáp lại, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, không cần nói cũng biết đáp án.

Được rồi, đã đến lúc này, có là giả đi nữa cũng phải thành sự thật. Đồng Nghĩa hít sâu một hơi, trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn: "Nô tài cảm thấy, tính tình của Tam cô nương, chắc là tốt hơn một chút so với Tiêu cô nương."

Dứt lời, ánh mắt Bùi An lại nhìn qua một lần nữa.

Đồng Nghĩa hơi rụt đầu lại, cũng không sợ chết tiếp tục nói: "Hơn nữa, cho dù Tam cô nương Vương gia tính tình ương ngạnh đi chăng nữa, thì xem ra bây giờ Thế tử cũng không còn đường lui."

Đây là sự thật.

Lời đồn vừa xuất hiện, đầu tiên là Tiêu cô nương đến làm ầm ĩ, Thế tử gia vì chuyện này mà ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng ta, sau đó bà mối lại tìm tới cửa, lão phu nhân suýt nữa liền đi cầu hôn, chuyện này còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại truyền đến tai bệ hạ.

Một đám người tung tin đồn ở bên ngoài cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng rõ ràng bệ hạ biết rằng chủ tử vừa mới từ Kiến Khang trở về, nào có cơ hội quen biết với Tam tiểu thư Vương gia.

So với Tiêu gia quyền thế ngập trời, chỉ sợ Hoàng Thượng càng thích một Vương gia không có chỗ dựa hơn. Dù sao cũng không có Hoàng đế nào lại thích thanh đao trong tay mình mọc thêm một đôi cánh.

Với tình cảnh hiện giờ của Thế tử, có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Nếu làm không tốt, có khi còn bị chụp cái danh “nam nhân bội bạc” lên đầu.

Biện pháp duy nhất lúc này dường như chỉ có một.

Đồng Nghĩa ngẩn ra một chút, rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa rồi chủ tử lại hỏi tính tình của người ta.

Thấy sắc mặt Bùi An không tốt, Đồng Nghĩa lên tiếng trấn an: "Chủ tử, người ngẫm lại mà xem, Tiêu tiểu thư bởi vì được Tiêu Hầu gia sủng lên trời, tính tình mới có thể kiêu căng tuỳ hứng như thế, mà Tam cô nương Vương gia lại không giống vậy. Nàng không cha không mẹ, ngoan ngoãn tránh ở hậu viện năm năm trời, có thể là người tính tình không tốt được sao? Nói không chừng chỉ cần cho nàng một viên kẹo, nàng có thể vui vẻ tận mấy ngày. Hơn nữa hiện giờ chúng ta còn bị bức thành như vậy, Tam cô nương bên đó nhất định càng khó khăn hơn. Vào thời khắc nguy nan này, chủ tự kịp thời ra tay giúp đỡ, Tam cô nương có khi sẽ cảm động đến phát khóc, huống chi nàng còn có mỹ danh trên người, là đệ nhất mỹ nhân thành Lâm An. Nếu chủ tử ngài không cưới nàng về, tương lai nếu như nàng gả cho người nào, chẳng phải là tiện nghi cho kẻ đó rồi sao. Chủ tử cũng như vậy, cưới ai thì cũng đều là ngài bị thiệt.

Một câu cuối cùng này, cũng là nguyên nhân chính khiến lời đồn lên men nhanh như vậy.

Đồng Nghĩa còn muốn nói gì nữa, Bùi An liền giơ tay ngăn lại, bối rối nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng không nói lời nào.



Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Nghĩa lập tức đi tìm hiểu, rất nhanh đã trở về bẩm báo: "Hôm qua Hình phu nhân tới Vương gia, nghe hạ nhân trong phủ nói, tin vui thì không có, nhưng lại truyền ra không ít lời đồn đại về Tam cô nương."

Về phần lời đồn gì, cũng không cần hắn nhắc lại nữa, mọi người đều biết. Như vậy hôn sự với Hình gia chắc chắn đã thất bại rồi. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Nhớ đến những gì mình nói đêm qua, Đồng Nghĩa thật lòng cảm khái một tiếng, "Tam cô nương cũng là người đáng thương."

Sau khi nói xong, cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Bùi An, Đồng Nghĩa nhất thời bật thốt ra thêm một câu: "Thế tử gia cũng rất đáng thương."

"... Tam cô nương đâu?"

“Nghe hạ nhân trong Vương phủ nói, Vương lão phu nhân đã lên tiếng, sáng sớm ngày mai sẽ đưa nàng đến thôn trang ở ngoại thành, nói là để tránh đầu sóng ngọn gió.”

Hắn cũng đã nghe nói qua về Vương lão phu nhân, gia phong nghiêm khắc, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, làm việc không để cho người khác nắm được bất kỳ nhược điểm nào.

Quả thực không dễ dàng, dù sao nàng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, Bùi An nhéo mi tâm một cái, mệt mỏi nói: "Đi báo tin cho nàng, nếu như nàng nguyện ý gặp mặt, ta sẽ chờ nàng trong ngôi chùa ở thành Đông."



Ngắn ngủi hai ngày, chịu đựng đả kích liên tục, Vương Vân ngồi ở trên giường, đầu đau thành từng đợt. Nàng mở to mắt, ngẩn người.

Bên ngoài nha hoàn đã kéo ra một cái rương, đang thu dọn đồ đạc, bên tai vang lên âm thanh “ầm ầm”. Không có tiếng trống reo hò nhưng trong lòng nàng vừa hoảng vừa loạn, rồi lại không biết nên làm thế nào.

Thanh Ngọc ngồi xuống cạnh nàng, hai bên má đỏ bừng, cả giận nói: "Tiểu thư, người có biện pháp gì không?"

Vương Vân lắc đầu, hỏi lại: "Ngươi có à?"

Sáng sớm hôm nay Trần ma ma đã đến, nói với nàng rằng: “Lão phu nhân nói bây giờ đang là mùa hoa đào nở ở thôn trang, bảo Vân nương đến thôn trang nghỉ dưỡng một thời gian.” Nói xong còn lấy ra một cái túi tiền từ trong tay áo, đưa cho Thanh Ngọc đang đứng bên cạnh, "Mau đi thu dọn đồ đạc giúp tiểu thư, sáng sớm ngày mai, nô tỳ sẽ chuẩn bị xe ngựa chờ tiểu thư ở cửa."

Cả thành Lâm An bây giờ đều đang mưa to, hoa đào lấy ở đâu ra?

Lời đồn đại truyền đến, Hình gia lại tới cửa từ hôn, thanh danh của nàng xem như hoàn toàn bị huỷ hoại. Trong lời nói của Trần ma ma có ý gì, sao nàng có thể không hiểu được, tổ mẫu đây là muốn bỏ mặc nàng.

Nàng cũng không trông chờ gì nữa, chỉ còn một chút hy vọng, liền hỏi Trần ma ma: "Tổ mẫu có nói ở bao lâu không?"

Trần ma ma trả lời: "Lão phu nhân chưa nói."

Chưa nói, đó chính là cả đời cũng không được trở về.

Mười một tuổi phụ thân qua đời, nàng còn chưa kịp đau lòng thì đã bị nhốt ở trong tiểu viện, một lần nhốt chính là 5 năm, trong 5 năm ấy mẫu thân cũng qua đời, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.

Mẫu thân nói, nhân sinh trên đời sớm muộn gì cũng sẽ trải qua ly biệt, người không thương tâm, cũng dặn nàng đừng có đau lòng. Trước khi ra đi người chỉ có một tâm nguyện duy nhất, đó là nàng được ra khỏi cái sân viện này, sống tự do tự tại cho đến hết đời.

Ngoài ra nếu có cơ hội, thì đến trước mộ ngoại tổ phụ thắp một nén hương.

Nhưng nàng vừa mới được thả ra hai tháng, còn chưa kịp đi dạo hết thành Lâm An.

Thanh Ngọc nói đúng, so với việc rối rắm vì sao mình bị từ hôn, nàng nên lo lắng cho khốn cảnh sau này của mình thì hơn.

Chim sẻ đã hưởng qua tự do, sẽ muốn lại bị giam cầm trong l*иg sắt một lần nữa sao? Nhưng nàng có lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể lạc quan mà nghĩ, "Thôn trang chắc cũng rộng nhỉ?"

Khóe miệng Thanh Ngọc giật giật, người bên ngoài không biết tính tình của tiểu thư nhà nàng, nàng đi theo nàng ấy nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rất rõ.

Mặc dù quy củ của lão phu nhân rất nghiêm khắc, nhưng có câu “vật cực tất phản”(1), sự áp chế quá mạnh mẽ không khiến tiểu thư nhà nàng trở nên nhu nhược yếu đuối, ngược lại trái tim của nàng ấy còn cứng rắn hơn cục đá rất nhiều.

(1). Vật cực tất phản: gần giống với câu “Tức nước vỡ bờ” trong tiếng Việt, ý nói sự vật, hiện tượng phát triển cho đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.

Càng đến thời khắc quan trọng, nàng ấy lại càng bình tĩnh thong dong.

Vẻ mặt Thanh Ngọc nhăn nhó, lộ ra khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc, "Tiểu thư, người đừng ôm hy vọng nữa, nếu thôn trang tốt như vậy, sao không thấy người khác đi. Chưa nói đến rộng hay không rộng, trước không có hàng sau không có quán, lúc người đến nguyệt sự, muốn mua chút giấy cũng không có mà mua. Càng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài hít thở không khí, có hạ nhân canh giữ, người còn chưa ra khỏi thôn trang đã bị bắt trở về. Bây giờ chỉ cần người đến đó, cả đời này liền giống như cỏ dại trong thôn trang vậy, héo dần chết mòn trên mặt đất, ngày đêm làm bạn với mưa to gió lớn, đến lúc hóa thành bùn đất cũng không ai hay biết. Có khi người còn thảm hại hơn thế nữa, cỏ dại còn có thể nảy mầm tái sinh vào mùa xuân năm sau, nhưng người thì không thể.”

Vương Vân ngây người nhìn nàng, một lúc lâu sau, đầu càng đau hơn, "Ngươi đừng có dọa ta nữa được không? Không phải ta vẫn đang nghĩ cách hay sao, nghĩ không ra thì biết làm sao được. Tổ mẫu nhất định không chịu gặp ta, hay là ta lấy một cái dây thừng, cầm ra trước cửa treo thử một chút xem sao.”

Thanh Ngọc không che giấu khinh thường một chút nào, nói: “"Người làm được à?"

“Không làm được.” Vương Vân ăn ngay nói thật: “Ngộ ngỡ không cẩn thận một cái, treo cổ thật thì cũng thật không đáng.”

L*иg ngực Thanh Ngọc phát đau, quay đầu thở ra mấy hơi mới bình tĩnh lại được, "Tiểu thư, người nói thật cho nô tỳ biết, người thật sự không nghĩ ra cách, hay là vẫn lưu luyến Hình công tử?" Dù sao tương lai đã loạn thành như vậy, Thanh Ngọc cũng không sợ gì nữa, hận rèn sắt không thành thép nói, "Rõ ràng có một con đường tươi sáng cho người ở phía trước…”

Thanh Ngọc còn chưa nói xong, Vương Vân đã “ầm” một tiếng đột nhiên đứng dậy, "Suy nghĩ cả nửa ngày, đầu ta đều muốn hỏng luôn rồi, ngươi lại còn ở đây úp úp mở mở với ta.”

Thanh Ngọc: "..."

Thanh Ngọc nhìn vẻ mặt kích động của nàng, không biết nên nói cái gì. Hình như nàng đã đánh giá thấp tiểu thư rồi, thời khắc mấu chốt như vậy nhưng trong đầu tiểu thư toàn nghĩ cái gì không.

Thời gian cấp bách, Thanh Ngọc vội vàng ghé sát vào tai nàng, giúp nàng nhìn ra con đường tươi sáng: “Tiểu thư chỉ cần biến giả thành thật, gả cho Bùi An, chỉ cần tiểu thư hứa hôn với Bùi gia, lão phu nhân sẽ không còn lý do gì để đưa chúng ta đến thôn trang nữa."

Vương Vân kinh ngạc đến ngây người, một lúc sau mới phản ứng kịp: "Không thể nào, ta vốn dĩ không quen biết hắn."

"Không quen biết thì thế nào, tất cả mọi người ở thành Lâm An đều cho rằng người và Bùi công tử có tình ý với nhau, người nói không quen biết, bọn họ còn không tin đâu. Thanh Ngọc nắm lấy cánh tay nàng, tiếp tục thuyết phục: “Tiểu thư, người suy nghĩ cho kỹ, nếu lần này đi thật, ai cũng không biết được khi nào lão phu nhân mới nhớ đến chúng ta. Nếu người không muốn chết già ở thôn trang, bây giờ nô tỳ sẽ đến Bùi gia, người yên tâm, hiện giờ chúng ta bên này đã loạn thành một nồi cám heo, hắn ở bên đó nhất định cũng không được thanh tịnh, lúc này tới cửa chẳng khác nào cứu bọn họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ sẽ chỉ cảm kích chúng ta mà thôi.”

Vương Vân chỉ ra trọng điểm, "Nhưng ta là một cô nương, không thể chủ động..."

"Tổ tông ơi, người cần thể diện hay là cần mạng? Hơn nữa, người đi là nô tỳ, cũng không phải là người, nếu có mất mặt, cũng là mất mặt nô tỳ, đúng không nào?"

Hình như cũng đúng.