Edit: Delphina
Vào cuối xuân đầu tháng tư, gió mang theo hơi ẩm đến Lâm An, đã là giữa trưa nhưng trăm dặm phố phường vẫn chìm trong làn sương mù mờ ảo, liễu rủ hoa đề.
(1) Liễu rủ hoa đề: một thành ngữ Trung Quốc miêu tả cảnh hoa và liễu héo úa trong mưa gió.
Mây đen dần dần kéo đến, một tiếng sấm rền vang trời, Vân Nương chợt như bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên, đúng lúc thoáng nhìn thấy Thanh Ngọc đang vội vàng chạy tới trong màn mưa.
"Tiểu thư, Hình công tử đã trở lại."
Ánh mắt Vương Vân ngẩn ngơ nhìn Thanh Ngọc, nàng vội vàng đứng dậy, cảm giác lạnh lẽo giống như kim châm từ đầu gối truyền đến khiến nàng thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống, Thanh Ngọc kịp thời đỡ lấy cánh tay nàng, nói nhỏ: "Chính mắt nô tỳ nhìn thấy người đi vào phủ, nhân lúc trời mưa ít người đi lại, lúc này người qua đó là thích hợp nhất."
Vương Vân gật đầu, quỳ quá lâu khiến nàng có chút thất thần, nàng xoay người định đi ra ngoài thì bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Thanh Ngọc, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, "Ta nên nói với huynh ấy như thế nào bây giờ?"
Thanh Ngọc nôn nóng đến mức muốn dậm chân, "Tổ tông của ta ơi, tất nhiên là người nên nói sự thật với Hình công tử, người có quen biết thế tử Bùi gia không?"
Vương Vân lắc đầu kịch liệt, đừng nói là quen nhau, vốn dĩ nàng và thế tử Bùi gia có tám gậy tre cũng đánh không tới (2).
(2) Tám gậy tre cũng đánh không tới: diễn tả mối quan hệ giữa hai người là xa cách hoặc không liên quan.
Chỉ vì hôm trước nàng ra ngoài đi dạo một chuyến, nửa đường cảm thấy hơi mệt nên vào trà lâu nghỉ chân, lại không cẩn thận vấp phải ngạch cửa nên được người đỡ lấy, bây giờ nghĩ lại nàng cũng chỉ nhớ rõ đối phương đứng ở ngoài ngạch cửa vươn tay đỡ nhẹ lấy cánh tay nàng, trừ cái này ra nàng cũng không rõ người nọ tròn hay méo, càng đừng nói đến cái gì mà lén gặp riêng rồi ước định chung thân như thiên hạ đồn thổi.
Ngay cả tên của thế tử Quốc công phủ là Bùi An, cũng là mãi sau này mới biết được từ những tin đồn đó.
Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không hiểu vì sao lời đồi càng ngày càng lan rộng, hôm nay truyền vào Vương phủ lại đúng lúc Hình phu nhân đến bàn bạc chuyện hôn sự của hai nhà, lời còn chưa nói ra thì đã bị sự việc này làm xáo trộn.
Hai nhà Hình Vương ở cạnh nhau, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, Hình phu nhân tuy không nói gì nhưng trên mặt vẫn lộ ra chút ngượng ngùng, khách sáo nói: “Thì ra Vân Nương đã có người trong lòng.”
Đại công tử Hình gia tên gọi là Hình Phong, lớn hơn nàng sáu tuổi, từ nhỏ nàng và hắn đã quen biết nhau. Hai năm trước Hình Phong thi đậu Bảng Nhãn sau đó nhậm chức biên tu (3) ở Hàn Lâm Viện, ngoại hình anh tuấn lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là một nhân vật nổi tiếng ở thành Lâm An. Hai vị đường tỷ trong phủ ngày thường không có việc gì làm đều lấy chuyện này ra trêu nàng, "Nhị bá mẫu đúng là nhìn xa trông rộng, công tử Hình gia mới sáu tuổi đã nhìn ra được là người có tiền đồ, định ra hôn ước trước, thật là tiện nghi cho muội mà."
(3) Biên tu: Chức quan chịu trách nhiệm chính trong việc biên soạn tài liệu, thời nay gọi là biên tập viên.
Hôn ước giữa nàng và Hình Phong được phụ mẫu hai bên định ra bằng lời nói từ khi nàng còn trong bụng mẹ.
Không có cô nương nào không cao hứng khi biết phu quân tương lai của mình là người tài giỏi, nàng vẫn luôn lấy đó làm tự hào, nhưng cố tình đến thời điểm chính thức đính hôn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng có thể không lo lắng sao?
Tin tức truyền đến chỗ nàng đã là sau giờ ngọ, nàng vội vàng đi tìm tổ mẫu muốn giải thích nhưng lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, chỉ truyền lời bảo nàng quỳ gối ở trong phòng sau đó không nói thêm gì nữa.
Người khác không biết tình huống nhưng những người thân thuộc với nàng đều biết, từ năm mười một tuổi nàng đã bị tổ mẫu nhốt trong tiểu viện, mười sáu tuổi mới được thả ra, đến bây giờ cùng lắm mới chỉ được hai tháng, nàng nào có cơ hội cùng người khác ước định chung thân.
Nhưng Hình phu nhân đã hiểu lầm, tổ mẫu lại không muốn gặp nàng. Nàng muốn giải thích cũng không được, một bụng đầy oan uổng không biết nói cho ai. Lúc này Hình công tử trở về nghiễm nhiên trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng.
Chỉ cần nàng gặp hắn giải thích rõ ràng thì hôn sự vẫn có thể cứu vãn được.Gia phong Vương gia từ trước đến nay rất nghiêm khắc, canh giữ ở đại môn tất cả đều là tai mắt của lão phu nhân, chủ tớ hai người bất chấp mưa gió cầm lấy ô giấy dầu, trước tiên vòng qua cửa hông phía tây rồi sau đó lặng lẽ ra khỏi nhà. Mặc dù hai nhà chỉ cách nhau có một bức tường nhưng nếu muốn gặp mặt thì phải đi bộ quanh Hình phủ hơn nửa vòng mới có thể đến sân viện nơi Hình công tử ở.
Đại môn của Hình gia nằm ở phía nam nên để thuận tiện cho việc đi lại, trong hậu viện của Hình công tử đặc biệt mở một cánh cửa nhỏ, lần trước Hình Phong đi Kiến Khang ban sai (4), Vương Vân cũng đã đến chỗ này tiễn hắn lên đường.
(4) Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Trước khi đi Hình Phong nói với nàng rằng hắn rất nhanh sẽ trở về, chờ sau khi trở về sẽ mời nàng đi ngắm hoa lê trong viện hắn. Một tháng trôi qua, hoa lê đã bắt đầu nở rộ, tiếc là lại gặp phải một trận mưa lớn.
Vương Vân cũng không có ý định ngắm hoa, nàng bước tới gõ hai tiếng lên cánh cửa.
Thanh Ngọc không định đi theo, nàng lo lắng bị người khác bắt gặp nên tránh sang một bên đứng ở chỗ rẽ canh chừng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa to rơi xuống ô phát ra tiếng lộp bộp như thể ngay sau đó sẽ tạo ra một cái lỗ thủng, Thanh Ngọc nắm chặt ô nhìn thấy Hình công tử từ phía xa bước đến, hai người không biết nói gì vẫn luôn đứng ở cửa, một người không bước vào, một người cũng không đi ra.
Đợi gần một nén hương, Thanh Ngọc chợt nhìn thấy chủ tử nhà mình quay trở lại, mới đầu chỉ cảm thấy bước chân của nàng có chút chậm, ô cũng không che cẩn thận, đợi đi đến gần mới phát hiện sắc mặt nàng không đúng, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, mơ hồ đoán được kết quả, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người nói chuyện với hắn thế nào rồi?"
Lấy sự hiểu biết của Hình công tử đối với cô nương thì không có khả năng sẽ tin vào những lời đồn vô căn cứ như vậy, chỉ là chủ tử từ trước đến nay nói chuyện khá vụng về...
Vương Vân không trả lời, cán ô trong tay hơi nghiêng đi, nước mưa trắng xóa như hạt châu táp vào mặt nàng, con ngươi trong veo như được nước mưa gột rửa, không chuyển động, Thanh Ngọc thấy vậy liền hoảng sợ, dò hỏi đến miệng biến thành lời trấn an: "Tiểu thư đừng nóng vội, chúng ta lại nghĩ cách, nếu thật sự không được thì ngày mai liền đi tìm Bùi An kia mặt đối mặt nói cho rõ ràng..."
"Không cần."
Vương Vân nhẹ giọng ngắt lời, nước mưa trên mặt dường như mang theo độ ấm, cái gì cũng không nghĩ nữa.
Năm đó triều đình trưng binh, tổ mẫu bắt phụ thân đi tòng quân, phụ thân một đường chiến đấu trở thành tướng quân, cho đến năm năm trước thì tử trận sa trường. Vì nước hy sinh thân mình hẳn phải là một việc làm quang tông diệu tổ nhưng do thời vận không tốt, tiền tuyến không có cách nào chiến đấu tiếp, vì vậy hoàng đế Nam Quốc đành cùng Bắc quốc đưa ra nghị hoà. Cho nên đừng nói là bài vị công huân, phàm là những gia tộc có tướng lĩnh tham gia trận chiến với Bắc quốc đều bị triều đình trừng phạt hoặc nặng hoặc nhẹ để tỏ lòng quyết tâm nghị hoà.
Tổ mẫu nàng Vương lão phu nhân là hậu nhân của đại nho gia Chu Ủng, trải qua hai triều đại gia tộc hưng thịnh, danh vọng vẫn như trước không giảm, một bộ quy củ sâm nghiêm giáo dục con cháu tìm không ra một lỗi sai nào. Là một gia tộc đã tham gia vào cuộc chiến với Bắc quốc, Thánh thượng còn chưa kịp làm gì thì tổ mẫu đã trước một bước cấm túc nàng và mẫu thân ở trong viện, không cho phép ra cửa nửa bước, lại hiên ngang nói với bên ngoài rằng muốn tẩy sạch huyết khí bị lây dính trên người bọn họ.
Hai năm đầu có mẫu thân làm bạn nên Vương Vân cũng không cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, nàng chỉ thi thoảng gặp gỡ mấy vị đường tỷ đường muội trong nhà đại bá đến thăm, nghe bọn họ kể về thành Lâm An phồn hoa náo nhiệt thì trong lòng không khỏi có chút khao khát, liền hỏi mẫu thân: "Vì sao chúng ta không thể ra ngoài thế ạ?"
Mẫu thân ghé vào bên tai nàng dịu dàng nói: “Bởi vì Vân Nương nhà ta lớn lên quá xinh đẹp, ra ngoài sợ mọi người ghen tị.”
Mẫu thân luôn có cách dỗ dành nữ nhi của mình, từ đó về sau nàng cũng không nhắc tới chuyện này nữa, ngoan ngoãn ở trong hậu viện, cho đến ba năm trước mẫu thân bệnh nặng không dậy nổi, lúc gần đi bà mới nắm tay nàng nói: "Tuy là đến hôm nay rồi nhưng sông núi Nam Quốc ta vẫn mênh mông rộng lớn như trước, Kinh Hàng dù gì cũng chỉ chiếm một góc, Tây Lĩnh tuyết trắng quanh năm, Đông Ngô thuyền bè tấp nập, Ninh Ninh, nếu có một ngày con có thể rời khỏi vùng đất nhỏ bé này, hãy thay mẫu thân đi ngắm nhìn thế gian rộng lớn."
Ninh Ninh là nhũ danh mà phụ thân đặt cho nàng, có nghĩa là bình an và yên ả.
Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, một khắc cuối cùng ấy khuôn mặt mẫu thân tái nhợt như tuyết nhưng cũng không thể ngăn cản những tia sáng rực rỡ tỏa ra từ đôi mắt của bà.
Đó cũng là câu nói đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua nàng nghe được về thế giới bên ngoài cửa viện, ngoài những quy củ và lễ nghi kia.
Đêm hôm ấy mẫu thân ra đi mãi mãi.
Ba năm giữ đạo hiếu, một mình nàng lại tiếp tục ở trong tiểu viện nhưng đã không còn bình tĩnh như trước nữa, trong đầu thường xuyên nhớ tới câu nói kia của mẫu thân. Tường viện xây cao cùng cửa viện đóng chặt dần dần khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, ngày qua ngày nàng lại càng khao khát muốn ra khỏi cái sân viện kia. Vào thời điểm nàng cô đơn khó khăn nhất, chính Hình Phong, người từ nhỏ lớn lên cùng nàng, người mà nàng coi như vị hôn phu, đã đứng ở ngoài tường viện kể cho nàng nghe về thế giới bên ngoài.
Nói cho nàng biết, phong tục của Nam Quốc mấy năm gần đây đã cởi mở hơn rất nhiều, nữ nhi cũng có thể tùy ý đi dạo phố, còn kể cho nàng nghe Lâm An đã mở thêm rất nhiều trà lâu, tiệm vải, cửa hàng son phấn mới...
Hai người ước hẹn rằng tương lai khi nàng có thể ra khỏi cái viện này, hắn sẽ dẫn nàng đi xem thành Lâm An náo nhiệt.
Trong ba năm khó khăn nhất ấy, chính Hình Phong đã cho nàng hy vọng, bây giờ cuối cùng nàng cũng được thả ra khỏi l*иg giam, nhưng lời nói đó của hắn còn chưa thực hiện được thì hắn lại nói với nàng một tiếng: “Xin lỗi.”
Nàng căn bản không quen biết cái gì mà công tử Bùi gia, người khác không tin thì thôi nhưng Hình Phong hắn có thể không hiểu sao?
Nàng hỏi hắn: "Huynh thật sự không tin ta?"
Hình Phong không trả lời, chỉ từ bên hông gỡ ra một miếng ngọc bội đưa cho nàng, "Vương cô nương dung mạo khuynh thành, là Hình mỗ ta không xứng với nàng."
Lời đã nói đến nước này, nàng cũng không cần hỏi thêm gì nữa.
Ngực từng trận đau nhói, ngột ngạt vô cùng, Vương Vân không nói gì nữa mà thất hồn lạc phách trở lại trong viện.
Thanh Ngọc rất muốn biết hai người rốt cuộc đã nói những gì, hôn sự này còn có thể cứu vãn được nữa hay không nhưng nàng lại không dám hỏi. Cho đến khi giúp Vương Vân thay quần áo xong đi ra nàng mới nhìn thấy trên bàn trang điểm đặt một miếng ngọc bội.
Nàng nhận ra được ngọc bội này là vào ngày tiểu thư cập kê đã tự tay buộc vào một cây gậy trúc đưa sang bên viện của Hình công tử, làm tín vật đính ước đưa cho hắn.
Bây giờ bị trả lại, hôn sự này... tám phần là thất bại rồi.
Kể từ khi Nhị phu nhân qua đời, bầu không khí trong tiểu viện chưa bao giờ ảm đạm như vậy, trong lòng Thanh Ngọc rất rõ ràng rằng chủ tử nhà nàng một thân một mình không cha không mẹ, gả cho Hình Phong chính là trèo cao.
Nếu hôn sự này mất đi, còn có thể tìm đâu ra một nhà tốt hơn Hình gia đây.
Hình gia thì lại khác, đừng nói đến một danh môn thế gia như Vương gia, lấy điều kiện của Hình công tử, kể cả có lấy công chúa thì cũng sẽ không có ai nghĩ rằng hắn không xứng.
So với mấy năm tình cảm, Thanh Ngọc cho rằng lúc này điều khiến chủ tử đau đầu nhất chính là tương lai nên làm thế nào bây giờ.
Nhịn cả một buổi tối, bầu không khí nặng nề còn chưa giảm bớt thì sáng sớm hôm sau, đường muội Vương Xu Uyển, người trước đó còn kiên quyết tin tưởng nàng, lại đến một lần nữa, bán tín bán nghi hỏi: “Tỷ hãy nói thật cho muội biết, tỷ có quen biết với Bùi An không?"
Vương Vân lập tức nghẹn một hơi ở trong ngực.
Bên này còn chưa giải thích rõ ràng, nha hoàn bên cạnh lại chạy tới bẩm báo, “Tiểu thư, có vài bà tử tới cửa, đều đang ở trong phòng lão phu nhân, rất có thể là muốn bốc thăm chọn bà mối."
Dù Vương Vân có tốt tính đến đâu cũng không thể nhịn được nữa, sau khi mọi người rời đi, nàng đóng cửa phòng lại, tức giận ngồi mạnh xuống giường, khóe mắt phiếm hồng, giọng nói có chút nức nở hỏi Thanh Ngọc, "Bùi An kia rốt cuộc là người nào?"
Bùi An, thế tử Quốc công phủ, cháu trai ruột của tiên hoàng hậu, hai năm trước cùng Hình Phong tham gia kỳ thi Đình, giành được vị trí Trạng Nguyên. Vốn phải ở lại thành Lâm An để vào Hàn Lâm Viện, nhưng khi vào cung diện thánh, hắn lại chủ động xin được làm việc ở bên ngoài, vì thế đảm nhiệm chức vụ Đôn Đốc Sử của Chính Phong Viện mà triều đình mới thành lập, đi sứ Kiến Khang. Trước khi nhậm chức, dân chúng thành Lâm An khen ngợi hắn là một thanh niên tài tuấn, nhưng bây giờ khi nhắc đến cái tên này, trong dân gian lại có hai luồng ý kiến trái chiều.
Một nhóm người đối với hắn càng ngày càng sùng bái, ca ngợi hắn là nhân tài hiếm có mới xuất hiện của Nam Quốc. Một nhóm khác lại gán cho hắn cái danh “gian thần”, nhưng dù là phe nào đi chăng nữa thì khi nhắc đến người này, trong đầu mọi người sẽ hiện ngay ra một gương mặt anh tuấn phi phàm.
Đến nay dân chúng thành Lâm An còn nhớ rõ, năm đó khi hắn thi đỗ Trạng Nguyên, các cô nương vì hâm mộ mà đến vây kín cả đường phố, thi nhau ném hoa tươi về phía hắn, cánh hoa rơi như mưa, hương hoa kéo dài đến mấy ngày.
Mà lúc Bùi An nổi tiếng thì Vương Vân vẫn còn bị nhốt trong viện, không nghe nói đến hắn cũng là chuyện bình thường.
—
Ngày hôm sau, mây khói tản dần về phía tây, bầu trời dần dần lộ ra ánh sáng, hạt mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, giọt nước theo tán lá xanh của cây hoa anh đào từ từ nhỏ xuống. Trong âm thanh “tí tách tí tách” bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở , "Hôm kia ta thật vất vả mới thuyết phục được phụ thân đồng ý chọn ngày nghị thân, bây giờ lại đột nhiên phát sinh chuyện này, chàng bảo ta làm sao bây giờ..."
Thanh âm khóc sướt mướt, lời nói mơ hồ, nhưng lại có thể rõ ràng truyền đến phía sau bình phong.
Bình phong cao hơn sáu thước thêu hình sơn điểu đồ thường thấy, chất vải thưa mỏng xuyên thấu, bên trong tràn ra ánh sáng lờ mờ, ngày mưa nên trong phòng thắp một ngọn đèn đặt ở án thư. Lửa trên bấc đèn đang cháy sáng, ánh sáng chiếu vào sườn mặt của người ngồi bên bàn, đó là một gương mặt trẻ tuổi, nước da như ngọc, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, đang ngồi ngay ngắn trước án thư. Trung y màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cổ tròn sẫm màu, tay áo to rộng thêu hình mây bay rủ xuống trên bàn gỗ hoa lê, cổ tay khẽ lật, ngón tay đang cầm bút không ngừng chuyển động.
"Bùi Lang..."
Dưới ánh đèn, động tác viết chữ trầm ổn cuối cùng cũng dừng lại, từ trong nét chữ lưu loát trôi chảy, một giọt mực đậm đột nhiên nhòe ra.