Toàn Kinh Thành Đều Đang Chờ Chúng Ta Thành Hôn

Chương 40.2

Bùi An thấy nàng lật nửa ngày cũng chưa chọn được cuốn sách nào vừa lòng, thuận miệng hỏi một câu: “Ngày thường nàng đọc sách gì?”

“Chủ yếu là đọc thơ.”

“Vậy à?” Bùi An nhìn nàng một cái, có lẽ là cảm thấy đường xá dài đằng đẵng, muốn trò chuyện với nàng: “Tập thơ nào?”

Đột nhiên bị hỏi, trong thời gian ngắn Vân Nương không nhớ ra tên, chỉ nhớ gì nói nấy: “Bảo Xoa Phân, Đào Diệp Độ, Yên Liễu An Nam Phổ…”

Đọc xong cảm thấy có phần không ổn, toàn là thơ ca chia ly, không thích hợp với hai người.

Không may mắn.

Vân Nương lại nói: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”(3) Cũng không ổn, đã thành thân cả, còn trông cậy vào quân tử hảo cầu nữa sao.

(3)Trích hai câu đầu của bài thơ “Quan Thư 1”.

Bản dịch của Tạ Quang Phát:

Quan quan kìa tiếng thư cưu

Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy

Thấy nàng nghẹn nửa ngày, không đọc tiếp, Bùi An ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi mắt chậm rãi xoay chuyển trên sách, hiển nhiên là đang dùng sức suy nghĩ, khóe môi hắn vô thức nhếch lên.

Bị nhốt năm năm, cả ngày nàng chỉ biết tìm người nói chuyện phiếm sao.

Vừa thu mắt, Vân Nương thì thầm: “Quân nhược thanh lộ trần, thϊếp nhược trọc thuỷ nê…”(4)

(4)Trích trong bài thơ “Thất Ai Thi” 七哀詩 • Bảy nỗi buồn than

Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:

Chàng bụi trên đường lớn,

Thϊếp bùn đυ.c đáy hồ.

Bùi An:...

Con ngươi Bùi An dừng lại sau đó ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy hai gò má nàng hơi đỏ ửng, ánh mắt trong veo như dòng nước mùa thu, không có ý nghĩ xấu xa nào ngược lại còn nhìn y đầy ngưỡng mộ: “Năm đó lang quân thi cử, có phải rất khó hay không?”

Bùi An:...

Chuyện đó thì có gì mà khó.

“Ta nghe nói, lang quân là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong gần một trăm năm qua.” Nàng giấu những lời này ở trong lòng, không khoe khoang với ai, sợ người bên ngoài cảm thấy nàng đắc ý, nhưng nói ở trước mặt chính chủ thì lại khác, là đang khen hắn mà, có thể làm tâm trạng Bùi An vui vẻ, nói tiếp: “Hơn nữa còn là quan viên tam phẩm trẻ tuổi nhất triều đình.”

Bùi An không biết nàng muốn nói gì, nhìn nàng, cho nên?

Vân Nương khẽ mỉm cười, khen ngợi nói: “Trước khi xuất giá, đại tỷ nhị tỷ đều nói ta may mắn.”

Bùi An không phủ nhận, đúng là thế thật, hắn đáp một tiếng: “Ừm.”

Vân Nương:...

Ngoại trừ bụng dạ nhỏ nhen, người này còn khoa trương chết đi được!

.

Xe ngựa lắc lư, cuối cùng Vân Nương vẫn ngủ thϊếp đi.

Hoàng hôn xuyên qua tầng mây, ánh sáng hùng vĩ nhuộm đỏ chân trời, khi mở mắt ra Vân Nương lập tức nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, nằm sấp trên cửa sổ xe tham lam nhìn ngắm.

Đội ngũ đã đến trạm dịch, tốc độ đoàn xe dần dần chậm lại, xe còn chưa dừng lại, Bùi An đã vén rèm nhảy xuống.

Bùi An đi đến cửa sổ xe, nhìn Vân Nương còn đang ngửa mặt lên trời nhìn trời rồi nói: “Đợi lát nữa ta cầm thứ tốt lên.”

Vân Nương nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi An đi qua mình, vẻ mặt sửng sốt, hắn, đi xuống khi nào vậy.

Vân Nương vội vàng buông rèm xe xuống, cũng bắt đầu thu dọn, sau khi xe dừng lại Thanh Ngọc cũng chạy tới, ngoại trừ vật bên người mình ra, trong tay nàng ấy còn mang theo hai tay nải khác.

Một chiếc của Hình phu nhân, một chiếc của người nhà khâm phạm họ Phạm. Chút nữa, nàng phải mang tới cho họ.

Lúc Vân Nương lên lầu, công chúa đã chuẩn bị chỗ ngồi xong, gần như đám người không liên quan đều bị dọn đi sạch sẽ, người ở lại là nhóm người này.

Phòng của Bùi An và Vân Nương được bố trí ở bên cạnh công chúa, thứ nhất là dễ bàn chuyện, thứ hai Bùi An phải bảo đảm an toàn cho công chúa.

Bùi An không có ở đây, Đồng Nghĩa dẫn nàng vào phòng trước: “Chủ tử và điện hạ còn đang nghị sự, mượn chút nữa mới trở về, phu nhân mệt mỏi cả ngày đường rồi, lộ trình kế tiếp còn xa, người nghỉ ngơi một chút, có nhu cầu gì thì sai cô nương tới tìm nô tài.”

Vân Nương gật đầu.

Đợi Đồng Nghĩa vừa đi, Thanh Ngọc vội vàng đi hỏi thăm một vòng, nói hôm nay chỗ ở không đủ, khâm phạm bị đuổi tới chuồng ngựa bên cạnh. Sợ mấy người ở cùng một chỗ lại mưu đồ làm chuyện xấu nên các thị vệ chia nhau ra canh gác, một chuồng ngựa nhốt hai nhà.

Đại thiếu gia Lý gia và Chu gia nhốt chung một chỗ, Phạm Huyền và Lưu gia thì nhốt cùng một chỗ.

Vân Nương vòng qua viện trước, ngẩng đầu lập tức thấy Hình Phong với một thân sạch sẽ đứng ở cửa chuồng ngựa.

Vân Nương sửng sốt, đang muốn tiến lên chào hỏi bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền đến: “Vẫn là Hình đại nhân của chúng ta có tài đấy, có diện mạo đẹp đẽ, thời điểm quan trọng còn dựa vào thân thể để chiếm lợi cho mình, không giống như chúng ta, làm con súc sinh.”

Trong lòng Vân Nương nhảy dựng, nhìn về phía Hình Phong, Hình Phong cũng đúng lúc xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng hoàng hôn càng ngày càng yếu, nhìn nhau mông lung.