Vân Nương dốt đặc cán mai về chuyện triều đình, chỉ biết Bùi An là Ngự Sử Đài Đại Phu, cụ thể là làm gì, bận rộn việc gì thì hoàn toàn không biết gì cả.
Thấy trời đã tối mà người vẫn chưa về, Vân Nương sai Thanh Ngọc treo đèn trước cửa, sợ đêm khuya hắn không nhìn thấy dưới chân, vừa treo đèn l*иg lên vừa thấy Đồng Nghĩa bước vào sân.
“Phu nhân, ngày mai thế tử phải đi một chuyến xa nhà, làm phiền phu nhân giúp tiểu nhân thu dọn quần áo.”
Vân Nương nhìn thấy Đồng Nghĩa còn tưởng rằng Bùi An đã trở về, tuy rằng trong lòng nghĩ thế nhưng không nói, chút nữa trời tối hơn lại phải ở chung với y, thành thử hơi xấu hổ vội vàng quay mặt đi. Cuối cùng, chỉ có Đồng Nghĩa bước vào, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có phần nghi ngờ, sao hắn chưa về?
Vân Nương nghe xong lời của Đồng Nghĩa, nàng sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên của nàng là chuyện đó cũng không đến mức làm hắn trốn nàng chạy ra ngoài chứ, y không say nàng cũng không say, cũng không phải một mình hắn xấu hổ.
Lúc sau mới lấy lại tinh thần, không dám chậm trễ, đứng dậy thu dọn.
Nhưng nàng không biết quần áo của y ở đâu, đây là ngày đầu tiên nàng gả đến mà, bước chân Vân Nương dừng lại ở đó, sau đó quay lại hỏi Đồng Nghĩa: “Lang quân muốn đi đâu vậy?”
Đồng Nghĩa cười nói: “Dạ là Quả Châu.”
“...”
Vân Nương sửng sốt, Quả Châu?! Là Quả Châu nhà ông ngoại nàng sao?
Đồng Nghĩa vội vàng liếc vẻ mặt nàng một cái: “Lần này chủ tử đi cũng mất khoảng vài tháng, đến cuối đông mới có thể trở về, cố ý sai tiểu nhân bảo cho phu nhân biết, trong phủ có chuyện gì không tự quyết định được thì cứ trực tiếp tìm lão phu nhân, nếu phu nhân buồn chán thì cứ dẫn hai gã sai vặt thoải mái ra ngoài, đi ra ngoài nhiều cho khuây khoả…”
Vân Nương không nghe hắn nói chuyện từ sớm, bỗng nhiên ngắt lời hỏi: “Là Quả Châu bên cạnh phủ Trùng Khánh sao?”
“Đúng vậy, trên đường chủ tử phải đi qua Kiến Khang, lại phải ngang qua biên cảnh đến Quả Châu, e là phải đi qua cả nửa Nam Quốc, nếu phu nhân có thích cái gì có thể nói trước với nô tài, nô tài ghi nhớ trong lòng, chờ khi đến nơi sẽ mua về cho phu nhân, còn nếu phu nhân không có gì cực kỳ ưa thích thì nô tài sẽ xem tình hình mà làm, phía sau Kiến Khang là một vùng biển lớn, giàu có trân châu, nhiều viên còn to bằng cái chén, đến lúc đó nô tài sẽ nói với chủ tử mang viên lớn nhất về cho phu nhân, lại đi vào trong, đó là Ngạc Châu Giang Lăng, nô tài cũng không biết ở đó có thứ gì tốt, nhưng nghe người ta nói, mạch núi Giang Lăng nối liền nhau, phòng ốc được xây dựng dưới chân núi, non nước tương liên(1), ban đêm nhà nhà bên hai bờ sông đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt không kém thành Lâm An của chúng ta…”
(1)Có mối quan hệ liên kết với nhau, tương ứng với nhau
Vân Nương nghe tim mình đập loạn nhịp, trái tim cũng sắp bay ra ngoài.
Bởi vì lúc trước nàng không nhìn thấy hy vọng nên không dám có ý nghĩ không nên có, nhưng bây giờ cơ hội đã đưa đến trước mặt nàng, dù sao nàng cũng muốn nắm bắt một lần: “Lang quân đi Quả Châu, là có công vụ sao?”
“Cũng không hoàn toàn là vì công vụ, sau khi hộ tống công chúa đến Bắc Quốc thì đưa một nhóm phạm nhân đi lưu đày, đi Quả Châu là để thăm dò địa thế, tìm hiểu một vòng.”
Gì mà công chúa, gì mà phạm nhân, nàng chẳng quan tâm chút nào, nàng chỉ nghe được thứ mình ngóng trông, con ngươi Vân Nương càng ngày càng sáng, dứt khoát trực tiếp hỏi: “Vậy trên đường đi còn chỗ trống không, có thể mang thêm hai người không?”
“Chuyến đường này xa xôi, nhưng mà vị trí khá rộng rãi, phu nhân lo lắng chủ tử muốn mang thêm người sao?”
Vân Nương gật đầu: “Đúng vậy, ngươi nói với chàng, có thể mang ta đi theo được không?”
“Cái này…” Đồng Nghĩa sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc: “Phu, phu nhân muốn đi sao?”
Vân Nương chờ mong nhìn hắn: “Được không?”
“Cũng không phải là không thể, nhưng nô tài không làm chủ chuyện này được, nếu không phu nhân hỏi chủ tử một chút, chủ tử đang ở phòng sách, đang thu dọn đống sách vở buồn tẻ trên đường đi…”
Gì mà thể diện, gì mà không dám gặp người, nàng đều vất tất cả ra sau đầu, nếu nàng có thể đi chuyến này với y thì nàng sẽ lấy được cả gốc lẫn lãi trong suốt năm năm bị giam cầm ấy.
Vân Nương không nói hai lời, vội vàng đi theo Đồng Nghĩa đến phòng sách, vừa bước vào thấy Bùi An đang đưa lưng về phía cửa, đang dọn sách vở trên bàn, nàng vui vẻ gọi một tiếng: “Lang quân.”
Giọng nói mềm như bông lọt vào tai, mí mắt Bùi An giật giật: “...”
Nàng lại uống nữa à?
Xoay người lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười vô cùng tươi sáng, con ngươi sáng như viên ngọc, khóe miệng cong lên, hình như còn có hai bé lúm đồng tiền xinh xinh.
Lúc trước y cũng không chú ý lắm, dù sao trước khi thành thân tổng cộng y chỉ gặp nàng ba bốn lần, không có cơ hội thấy nàng cười, ngược lại đêm qua hai người chung giường cả buổi tối, lại chỉ thấy nàng khóc.
Hình như giọng nói khôi phục rồi.