Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 18: Kim vũ dực 8

Ở lúc Tạ Nhất không biết nói sai cái gì rồi, đang ở lúc lúng túng, Triển Chiểu lập tức ôm quyền nói: "Triển mỗ đây lập tức thân thỉnh phía Bao đại nhân."

Tất cả mọi người cảm thấy cách này của Thương Khâu, coi như là cách làm khả thi nhất hiện giờ, dù sao hiện giờ quan phủ điều tra rất chặt, dân chúng cũng đem con của mình coi rất chặt, người nọ muốn ra tay lần nữa, nhất định là khó càng thêm khó, bọn họ ném ra một trận, rất có thể sẽ có tác dụng.

Tất cả mọi người đều đi làm chuyện của mình, Triển Chiểu đi tìm Bao đại nhân thân thỉnh, Tứ đại môn trụ đi sắp xếp nhân thủ cụ thể, tương đối mà nói Bạch Ngọc Đường cũng rất rỗi rãnh, dù sao hắn là người giang hồ, cũng không phải người quan phủ.

Chẳng qua hôm nay hắn cũng không nhàn rỗi, bởi vì đồng ý Triển Chiểu, nếu như Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài hỏi thăm một ít chuyện của tà giáo, trở về sẽ "lỗ hai thanh" với hắn, Bạch Ngọc Đường chính là một người mê võ nghệ, lập tức nhiệt tình ra ngoài nghe ngóng, còn bỏ xuống một câu, "Trên giang hồ này không có gì Bạch gia gia nghe ngóng không được, nếu có, vậy lỗ mèo hơn hai lần!"

Tạ Nhất: "..."

Tất cả mọi người đều rời đi, mỗi người đều có việc, mà Tạ Nhất phát hiện, rỗi rãnh nhất có thể là mình, bởi vì nguyên nhân "bản thân" trước đây bị thương, mọi người không cho Tạ Nhất làm việc, để cậu nghỉ ngơi, vừa lúc mang theo "đứa nhỏ".

Dĩ nhiên đứa nhỏ chính là Thương Khâu của cậu rồi...

Thương Khâu vẫn ngồi ở trong lòng cậu ăn bánh ngọt, không chỉ là nói chuyện lọt gió, ăn đồ ăn còn rớt, rớt trên quan bào đỏ thẫm của Tạ Nhất tất cả đều là vụn điểm tâm, thế nhưng mặt nhỏ đầy thịt của Thương Khâu, thật là quá đáng yêu, khiến Tạ Nhất căn bản không còn cách nào khác.

Tạ Nhất nhìn miệng nhỏ chu chu hồng hồng của Thương Khâu nhai từng ngụm từng ngụm điểm tâm, còn uống một ngụm trà thấm giọng, miệng liền càng trắng mịn mềm, siêu siêu đáng yêu, không khỏi nói: "Giờ còn chưa có thân thỉnh xong, vì sao anh không biến về như trước?"

Thương Khâu nâng mí mắt nhìn cậu một cái, bộ dáng vẻ mặt của ông cụ non, mang giọng trẻ con nói: "Bởi vì thúc cốt công rất phiền phức."

Tạ Nhất cho rằng, chỉ nghe đã cảm thấy rất phiền phức, nhất định là loại việc này, vì vậy cũng không để Thương Khâu biến trở về nữa.

Thương Khâu đang ăn vặt, Bao đại nhân mời Trương Long tới gọi Tạ Nhất đi qua, Tạ Nhất để Thương Khâu ở gian phòng một mình, bản thân đi qua một chuyến.

Bao đại nhân đã nghe thân thỉnh của Triển Chiểu, chỉ là còn có chút do dự, dù sao bọn họ phải bảo đảm con mồi an toàn, bởi vậy tìm Tạ Nhất qua thương nghị một phen.

Mọi người thương nghị một hồi, bỏ lỡ thời gian bữa trưa, khi tan họp đã xế chiều, sắc trời cũng bắt đầu ảm đạm, Tạ Nhất đi về gian phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, thì thấy có một bánh bao đậu nằm ở trên giường của mình.

Tạ Nhất có chút không quen với bộ dáng này của Thương Khâu, hơi có chút sai sai, Thương Khâu ngược lại thích ứng rất tốt, cả người như một bánh bao nhỏ, nằm lỳ ở trên giường, đang chơi điện thoại của mình, lại là game Pacman.

Trên bàn đặt một ít thức ăn, còn dùng chén đậy lại, vừa nhìn chính là đặc biệt để lại cho Tạ Nhất.

Thương Khâu chơi game, đưa lưng về phía Tạ Nhất, thế nhưng tai rất nhạy, dường như biết cậu đi vào, nói giọng của con nít: "Trên bàn có cơm, chắc có thể lạnh rồi, cậu muốn ăn đi hâm nóng đi."

Tạ Nhất đem cơm mở ra, đúng là lạnh rồi, nhưng cũng có thể ráng ăn được, liền cười híp mắt ăn cơm, đem sự tình nói lại cho Thương Khâu, Bao đại nhân đã đồng ý hành động của bọn họ, ngày mai bắt đầu có thể hành động rồi.

Tạ Nhất cười nói: "Nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó còn phải suy nghĩ xem làm sao trở về nữa, cũng không biết mang trên đầu của Trình phu nhân, có phải cánh chim vàng thật hay không."

Tạ Nhất ăn cơm xong, tự mình đem chén đũa thu dọn một chút xong, thì cầm đi phòng bếp, sau khi trở lại trong phòng vậy mà sương mù lượn lờ, dọa Tạ Nhất giật mình, thì thấy một bồn tắm lớn bằng gỗ, bên trong còn ngồi một bánh bao đậu nhỏ trắng mềm mềm.

Trong một chốc Tạ Nhất đem chén đũa đi, vậy mà Thương Khâu lấy nước vào tắm rửa!

Tạ Nhất đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại, tránh cho cảnh xuân của Thương Khâu lộ ra ngoài, không khỏi thò đầu tò mò nhìn một cái, thực sự đang tắm.

Vóc người trước đây của Thương Khâu chính là tỉ lệ vàng, chân dài rộng, thân chín đầu, Thương Khâu giờ đây trở nên moe moe, thoạt nhìn thịt thịt, hình thể tiêu chuẩn của đứa trẻ, đầu khá lớn, cực kỳ đáng yêu, được nước nóng ngâm, cả người béo ú mềm, còn bốc hơi nóng, khiến Tạ Nhất đặc biệt muốn bóp khuôn mặt nhỏ đầy thịt kia, chỉ là Tạ Nhất không dám...

Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh nhìn Thương Khâu tắm, bởi vì lòng hiếu kỳ, hai mắt len lén liếc về phía bồn tắm, kết quả vừa vặn bị ánh mắt "sắc bén" của Thương Khâu bắt lại, nhất thời da đầu tê dại.

Giọng con nít của Thương Khâu nói: "Nhìn cái gì?"

Tạ Nhất lúng túng ho khan nói: "Không... Không có gì."

Thương Khâu nói: "Cậu muốn tắm cùng?"

Tạ Nhất vội vàng xua tay, nói: "Không không không, không cần, anh tắm anh tắm!"

Tạ Nhất chẳng qua là nhớ lại lúc trước cùng tắm với Thương Khâu, phát hiện dáng dấp Thương Khâu như ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu chỉ là đột nhiên thật tò mò, nói là thúc cốt công, chỗ đó có thể co lại không, không co lại chẳng phải là quái vật rồi? Nếu co lại rồi, có thể rất đau hay không?

Tạ Nhất cảm giác mình càng nghĩ càng không thể tự kiềm chế, mạch não cũng không đủ, từng cơn tê dại phía sau lưng, suy nghĩ một lát đã cảm thấy rất đau, nửa thân dưới phát lạnh!

Thương Khâu có khiết phích, tắm rất tỉ mỉ, Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh cũng sắp ngủ gục rồi, sắc trời chậm rãi tối xuống, mắt thấy đã muốn tối hẳn, Thương Khâu vẫn đang tắm, vừa lúc Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài thăm dò chuyện đã trở về, còn mang cho Thương Khâu một thân "tiểu y phục", miễn cho Thương Khâu mặc lôi thôi lếch thếch.

Mọi người nghe nói Bạch Ngọc Đường thăm dò đã trở về, đều tụ tập ở trong phòng của Tạ Nhất, chờ nghe chuyện hắn thăm dò.

Bạch Ngọc Đường cười híp mắt uống trà, nói: "Bạch gia gia các ngươi ra tay, còn chưa có chuyện không thành, ta nghe được một ít."

Có người nói tổ chức nào đó ở vài thập niên trước vô cùng hung hăng ngang ngược, một thời kỳ cường thịnh hưng khởi, lúc đầu những người này chỉ là bọn bịp bợm giang hồ.

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Bọn bịp bợm giang hồ?"

Bạch Ngọc Đường nói khẳng định: "Không sai, tương tự với lang trung giang hồ, bọn họ được gọi là có thể sử dụng gỗ đào trị bách bệnh."

Sau này bởi vì có rất nhiều tín đồ, đội ngũ đã lớn mạnh, biến thành bộ dáng của giáo hội, ở trên giang hồ cũng chiếm cứ một phương, bởi vì bọn họ phát triển tình hình tương tự với bán hàng đa cấp, bởi vậy rất nhiều người tin thứ tà này, đem tất cả gia sản của bản thân lấy ra ủng hộ giáo vụ, tổ chức này trở nên càng lúc càng lớn.

Bạch Ngọc Đường nói: "Ăn uống máu của trẻ con, là chí cao vô thượng của giáo vụ này thưởng cho, chỉ có giáo đồ có công lao mới có đãi ngộ như thế, trong giáo cũng có giáo đồ chuyên môn bắt trẻ con, đó chính là giáo đồ có cấp bậc tương đối thấp, bọn họ dùng một cây đào mộc châm*, trên châm ngâm độc, thật ra là tương đương với một loại thuốc tê, chuyên môn ghim trẻ con lạc đàn. Năm đó khu vực Kim Hoa tà giáo tàn sát bừa bãi, đã mất mười mấy đứa trẻ, Kim Hoa cũng biến thành lòng người bàng hoàng." [kim bằng gỗ đào]

Sau này tà giáo hung hăng ngang ngược, chọc giận dân chúng, dân chúng lấy ra toàn bộ tích góp, mời bằng hữu trên giang hồ bao vây tiễu trừ tà giáo, bởi vì tà giáo quá mức ngông cuồng khoác lác, cũng dẫn tới nhiều người tức giận, bị giang hồ nhân sĩ tiêu diệt.

Bạch Ngọc Đường nói: "Sau chuyện năm đó, tà giáo thờ phụng gỗ đào này đã không còn lại từng xuất hiện nữa, chẳng qua bao vây tiêu trừ cũng không thể nào triệt để, có rất nhiều giáo đồ chạy trốn."

Thương Khâu híp mắt, cau mày, nếu là ở ngày thường, tuyệt đối là biểu tình đẹp trai tới bùng nổ, mà lúc này anh ta moe moe, còn mặc tiểu y phục của Bạch Ngọc Đường mang về, cả người đã càng moe moe, động tác nhíu mi khiến người ta muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của anh ta.

Giọng con nít của Thương Khâu nói: "Gỗ đào... Đào mộc châm..."

Bạch Ngọc Đường phe phẫy quạt, cười híp mắt nói: "Còn nữa, Bạch gia gia còn nghe được nghiêm chỉnh, sau đó tà giáo này tự xưng là Đại Bồng tiên nhân, các ngươi ai từng nghe nói tên tiên nhân này chưa?"

Tạ Nhất xoa xoa thái dương, nghĩ thầm mình thật chưa từng nghe nói Đại Bồng tiên nhân, chỉ từng nghe nói Đại Kim Bằng vương, chẳng qua có chút xuyến tần*, đây chính là băng tần của Lục Tiểu Phụng á!

[Ý nói xâu chuỗi lại với nhau, cái này có liên quan cái kia.

Đại Kim Bằng cũng là một phần của bộ Lục Tiểu Phụng.]

Tất cả mọi người không nói chuyện, dường như đang suy tư có người như vậy hay không, Thương Khâu đột nhiên nói: "Bồng Mông."

Mọi người vừa nghe, cũng không phản ứng kịp là ai, Triệu Hổ nói: "Hả? Bồng Mông là cái gì?"

Thương Khâu lại như có điều suy nghĩ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là một ánh mắt lóe lên suy đoán nào đó.

Mọi người tập hợp một ít chuyện, xác định một chút hoạt động ngày mai, nhiều lần nhấn mạnh vấn đề an toàn của Thương Khâu, lúc này mới đều tự rút lui chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu câu cá.

Tất cả mọi người rời đi, Tạ Nhất thì tự mình lấy chút nước tới, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Thương Khâu còn đang ngồi thiền, Tạ Nhất cũng không quấy rối anh ta.

Tạ Nhất lấy nước, bản thân cởi bỏ quần áo, sau đó ngồi vào trong nước nóng, cảm giác thực sự rất thư thái, mấy ngày nay chạy tới chạy lui, trên người vô cùng mệt, vừa lúc giải lao.

Ngay lúc Tạ Nhất cảm thấy ngâm nước nóng rất thoải mái, đột nhiên cảm giác có một đôi mắt "u ám" nhìn mình chằm chằm, dường như muốn đem mình đốt ra hai cái lỗ to đùng, nhìn lại, dĩ nhiên là Thương Khâu!

Sau lưng Tạ Nhất nhất thời có chút tê dại, lạnh lẽo, còn tê dại đến đỉnh đầu, vội vàng chìm xuống nước, đem sau lưng của mình cũng chìm vào trong nước, chỉ lộ đầu ra, cằm cũng chìm vào trong nước.

Thương Khâu hoàn toàn không có tí xấu hổ, nhìn chằm chằm Tạ Nhất, được gọi là quan sát một cách thản nhiên, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của anh ta, quả thực càng thản nhiên vô cùng.

Tạ Nhất cũng không dám tắm, vội lau lau liền quấn lên quần áo.

Bởi vì nguyên do Thương Khâu nhỏ đi, bởi vậy hai người ngủ cùng một chỗ vô cùng dư dã, Tạ Nhất còn có thể xoay người nữa, ngủ được vô cùng tốt, cũng không làm ác mộng, ngủ một giấc đến hừng đông.

Tạ Nhất mở mắt ra mê man, phát hiện Thương Khâu lại vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt đang tựa ở trên ngực mình, ra vẻ bản thân thân hình cao lớn rắn rỏi, được gọi là một người vĩ ngạn* á. [nói về sự cao lớn, vạm vỡ]

Tạ Nhất thực sự nhịn không được, cũng từ từ nâng tay lên, như làm kẻ trộm đưa tới gần, nhẹ nhàng nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Khâu, mềm mại bóng láng, còn có chút đàn hồi, quả thực chính là cục bột nhỏ mà.

Tạ Nhất bóp một cái còn nghiện, ngay lúc cậu muốn bóp cái thứ hai, Thương Khâu đột nhiên mở mắt, ánh mắt kia sắc bén dọa Tạ Nhất giật mình, vội vàng thu tay về.

Mọi người dậy cũng rất sớm, cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó liền chuẩn bị hành động, bước đầu tiên dĩ nhiên là "rêu rao khắp nơi".

Hiện nay lòng người bàng hoàng, trẻ em cũng không tự mình ra cửa, đứa trẻ Thương Khâu này đương nhiên phải hành động một mình, để hung thủ nghĩ nó lạc đàn.

Thương Khâu cần một mình trên đường phố, bọn Tạ Nhất thì núp trong bóng tối phụ trách bảo hộ Thương Khâu, nhìn xem rốt cuộc có thể câu được thứ gì tới.

Ăn điểm tâm xong, Thương Khâu liền chuẩn bị ra phố, Tạ Nhất giúp anh ta chỉnh sửa lại một chút tiểu y phục, thoạt nhìn thực sự cực kỳ đáng yêu, Tạ Nhất nghĩ thầm, bản thân nếu là có đứa con đáng yêu như vậy thì tốt rồi, chẳng qua đầu tiên phải có một người vợ, bằng không ai sinh con?

Thế nhưng có một người vợ còn chưa đủ, nhất định phải có vợ có gen lớn mạnh giống như Thương Khâu, bằng không sinh ra đứa con cũng không đáng yêu như thế á.

Tạ Nhất suy nghĩ một lát, muốn tìm vợ đẹp như Thương Khâu đây, có thể đời này đều hoang tưởng rồi...

Bạch Ngọc Đường còn ném cho Thương Khâu một món đồ chơi, là một con búp bê hình con thỏ nhỏ, Bạch Ngọc Đường cố ý đi mua, Tạ Nhất còn tưởng rằng Thương Khâu sẽ không cần, dù sao Thương Khâu thường ngày đều khốc khốc.

Nào biết Thương Khâu đã ôm lấy con thỏ nhỏ, vẻ mặt còn làm bộ vô cùng hưng phấn vui mừng, hai tay nhỏ đầy thịt dùng sức ôm lấy con thỏ nhỏ, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, giọng con nít vô cùng vui mừng nói: "Con thỏ nhỏ con thỏ nhỏ!"

Tạ Nhất: "..." Trong nháy mắt thiếu chút nữa bị dọa sợ ngu người, nếu như không phải là mình ngu, chỉ sợ sẽ là Thương Khâu ngu rồi.

Giọng nói trẻ con của Thương Khâu nói xong, đột nhiên lại khôi phục mặt tê liệt, nói: "Như vậy có thể chứ?"

Hành động của tất cả mọi người là há hốc mồm, Tạ Nhất hận không thể phong cho Thương Khâu là một ảnh đế, Bạch Ngọc Đường vỗ bàn cười ha ha, thiếu chút nữa đứt hơi, giơ ngón tay cái liên tục cho Thương Khâu.

Mọi người chuẩn bị ổn thoả, thì tập thể ra cửa, Thương Khâu ôm con thỏ nhỏ của anh ta liền nhảy chân sáo đi ra ngoài, sau đó ở trên chợ rêu rao khắp nơi.

"Ai nha, con cái nhà ai, thật đáng yêu!"

"Tin đồn mất trẻ con hiện giờ đang căng đấy, con cái nhà ai, đáng yêu như vậy chạy khắp nơi, cẩn thận xảy ra chuyện đó!"

"Ai ôi, đứa trẻ thật là đáng yêu a!"

Thương Khâu đây là ảnh đế, đừng nhìn lúc thường là một mặt liệt, đôi khi còn hơi chút buông lời cay đắng, không thương hương tiếc ngọc chút nào, thế nhưng hành động thực sự là vô cùng kì diệu, ôm con thỏ tung tăn khắp nơi, moe đổ một đống bác trai bác gái.

Thương Khâu còn lấy được miễn phí một cây hồ lô đường phèn, một tay ôm con thỏ, một tay nâng hồ lô đường phèn cực lớn, miệng nó nhỏ hồng đầy thịt như thế, há miệng vốn không được cả một viên hồ lô đường phèn, vì vậy đã đổi sang vừa liếʍ vừa nút đường phén đến bóng lóng, khiến cho trên miệng nhỏ đều là đường phèn

Tạ Nhất nhất thời che mặt mình, cảm thấy hình ảnh rất bẩn không mắt nhìn...

Bạch Ngọc Đường cũng núp trong bóng tối, nhỏ giọng nói: "Há, Thương huynh đây, sức lực không tệ, chạy nhảy một ngày còn chưa mệt nữa, Bạch gia gia ta cũng đói rồi."

Tạ Nhất nhìn sắc trời một lát, mặt trời đã sắp xuống núi, thể lực Thương Khâu thật là không tệ, bán moe, chạy nhảy, ăn kẹo hồ lô, còn bớt thời giờ đút mèo hoang ăn.

Triển Chiêu thở dài nói: "Xem ra hôm nay không thu hoạch rồi, một hồi kết thúc thôi."

Tạ Nhất cũng gật đầu, lúc này lại thấy Thương Khâu đột nhiên đi về hướng ngược lại, Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Anh ta đi làm gì?"

Bạch Ngọc Đường thu liễm nụ cười, hí mắt nghiêm mặt nói: "Tới."

Thương Khâu ôm con thỏ nhỏ, chạy nhảy về phía nơi hẻo lánh, bóng đêm phủ xuống, trên đường phố người đã ít dần, Thương Khâu chuyển ngoặt, hai bên đường phố chất rất nhiều bao tải, vẻ mặt Thương Khâu tò mò đi tới, ngửa đầu, chớp đôi mắt to nhìn ánh sao lóng lánh.

Thì ra phía sau những bao tải này lại có một người, một người mặc y phục đen, che mặt...

Thương Khâu làm ra vẻ là một bé cưng hiếu kỳ, bọn người Tạ Nhất núp trong bóng tối, đều đã nín thở, hai tay nắm thành quyền, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Vừa lúc đó, hắc y nhân kia đột nhiên vung tay lên, một tay bịt miệng của Thương Khâu, không cho anh ta kêu ra tiếng, đầu ngón tay cất giấu một cây đào mộc châm, chợt đâm vào trên cổ Thương Khâu.

"Cộp!" một tiếng, con thỏ nhỏ rơi trên mặt đất, lăn lộc cộc qua một bên, hắc y nhân kia nắm lấy Thương Khâu hôn mê, đạp con thỏ nhỏ một cước cản trở, nhìn xung quanh một cái, mang theo Thương Khâu rất nhanh liền đi mất.

Tạ Nhất có chút thiếu kiên nhẫn, Triển Chiêu vội ngăn bờ vai của cậu, "Bình tĩnh đừng nóng, Thương huynh không có chuyện gì đâu."

Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: "Chúng ta đuổi theo, tóm hang ổ hắn!"

Tạ Nhất vội nói: "Đi!"

Công phu hắc y nhân kia không tệ, mang theo Thương Khâu một đường chạy vội, cuối cùng khiêng Thương Khâu hôn mê thoáng cái nhảy vọt vào trong tường viện.

Tạ Nhất còn tưởng rằng hắc y nhân phải ra khỏi thành, nào biết càng chạy càng quen thuộc, nơi này cậu đã tới, hơn nữa không chỉ ghé qua một lần...

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Sao, sao là ở đây?!"

———

Dạo này đang làm biếng beta và edit ghê, đang trong thời gian bão hòa ORZ ~~~