Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 11: Đèn chim tước (8)

Edit: Shye

__________________________________________

"Ngũ thiếu gia, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi." Nhóm hầu nữ đứng khoanh tay ở một bên. Đây là gian phòng cách vách với phòng Diệp Cầm, cho nên các bà tự giác hạ thấp âm lượng.

Các bà rất thích Ngũ thiếu gia, bởi vì hắn không nói nhiều, lại không mặc cả. Hắn hiếm khi cho gọi người, nhưng đã ra tay thì sẽ trả giá cao.

Diệp Cầm không hiểu vì sao các bà cứ nhét cuốn sổ ghi chép kích thước số đo của cô vào tay hắn. Hắn liếc mắt nhìn một cái tượng trưng, sau đó đóng lại đặt sang một bên: "Vậy đem đi may đi."

Hắn không biết bản thân bị gì nữa, lại nhìn cái tính tình lạnh nhạt này của mình, hắn còn cảm thấy mình đang lợi dụng Tô Khuynh không biết chuyện mà chiếm tiện nghi, khi dễ cô.

Các bà vẫn chưa đi, nhìn nhau vài lần, rồi một người nói: "Thật ra, dáng người của Tô tiểu thư rất chuẩn..."

Một người khác nói: "Hai ngày trước, có một cô minh tinh ở Đông Giang đi ngang qua đây. Cô ấy vào cửa hàng để đặt may một bộ váy Tây phương, kiểu dáng rất tân thời, nhưng cô ấy đã vội vàng rời đi mà không lấy hàng."

Những người khác cũng phụ họa: "Kích cỡ khá giống với Tô tiểu thư, nhưng vạt áo trước hơi ngắn một chút. Hay là cứ mang qua cho cô ấy mặc tạm đi ạ, đỡ phải gấp rút làm một bộ mới." _tichha_

Giả Tam theo bản năng thốt lên: "Vạt áo trước? Đó không phải là..."

Đó không phải là...

Sau đó hắn ta phát hiện Diệp Cầm đang nhìn chằm chằm với vẻ mặt đáng sợ. Như thể sẽ gϊếŧ chết ngay lập tức nếu nhìn thấy trong lòng hắn ta có một chút suy nghĩ vượt quá phép tắc.

Giả Tam sợ Diệp Cầm đến tận xương tủy, bắp chân bắt đầu run lên. Bấy giờ hắn ta nhanh trí, oán giận nói: "Thiếu gia, chất liệu của bộ váy kia cũng là hàng quý hiếm, nếu có sẵn thì cứ đem đến cho cô ấy mặc đi ạ!"

Diệp Cầm mặc kệ hắn ta, mặt trầm xuống nhìn qua nhóm hầu nữ: "Người khác không cần thì chúng tôi cũng không cần. Đi may một bộ váy khác."

"Không phải người ta không muốn, mà là chưa kịp lấy... Bây giờ mà may một bộ váy mới, đến thợ giỏi cũng may không đẹp đâu ạ."

Một người khác vội tiếp lời: "Không phải chúng tôi nhét hàng cũ cho ngài đâu, mà bộ váy kia rất đẹp. Chất liệu hay nút áo đều là hàng ngoại nhập, người ở khắp Đông Giang ghé qua cửa hàng đều ưng ý. Có rất nhiều phu nhân, tiểu thư tới hỏi mua nhưng chúng tôi không bán, nghĩ rằng Tô tiểu thư nhìn thấy nhất định cũng thích."

Diệp Cầm im lặng một lúc, đầu ngón tay miết nhẹ lên mép bàn, đột nhiên gõ nhẹ lên quyển sổ: "Điều chỉnh theo kích cỡ này, nhất định phải vừa vặn, lát nữa tôi sẽ trả giá gấp đôi."

Hắn nhẹ giọng nói, "Chỉ cần thiếu hay thừa một cm thì cửa hàng này đừng mở cửa nữa."

"Vâng vâng..."

***

Tóc Tô Khuynh được uốn nhẹ với độ cong mềm mại, sau đó dùng keo xịt tóc định hình, lộ ra cái trán trắng nõn. Phần tóc phía sau được búi lên khá thấp, dán vào sau gáy. Sau đó, lấy một cái kẹp tóc thủy tinh màu xanh đậm kẹp lên tóc, nếu nhìn từ phía trước vẫn có thể nhìn thấy một tí.

Cho đến khi mặc váy vào thì cô đã hiểu vì sao tóc được búi thấp. Bởi vì bộ váy Tây phương kia có xẻ lưng hình oval, vòng eo như ẩn như hiện trong làn váy.

Cổ áo phía trước thì cao hơn, được may ngang nên che được xương quai xanh. Trên hoa tiết ren đính một viên trân châu nhỏ rất tinh xảo, màu sắc nhã nhặn. Phần vải ôm khít eo, tôn lên đường cong của hông. Khi chuyển động, làn váy mềm mại dần dần xòe ra.

Kiểu dáng này cũng là học hỏi từ các tạp chí thời thượng của châu Âu. Làm minh tinh điện ảnh phải ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng, phải thật nổi bật so với mọi người xung quanh. Vừa phải khơi gợi trí tưởng tượng, vừa thể hiện sự cao quý và kín đáo, mặc bộ váy này lên người quả nhiên khác biệt.

Tô Khuynh chưa bao giờ nghĩ việc ăn diện trang điểm lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Nhóm hầu nữ nhìn thấy cánh tay cô nổi hết da gà vì lạnh, họ vội lấy một chiếc áo choàng nhỏ che vai cô lại.

Cô sợ mình ngủ quên nên chỉ nằm xuống bàn học của Diệp Cầm, chống cằm lên hai tay tạo thành cái khe hở, nhắm mắt lại.

Mơ mơ màng màng bỗng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, là Diệp Cầm. Hắn ngồi rất gần cô, đang quan sát mái tóc và cánh tay cô để lộ ra bên ngoài, nói: "Vẫn còn thiếu."

Giả Tam hỏi: "Thiếu cái gì ạ?"

"Không có khuyên tai."

Sau đó, hình như hắn nghiêng người đến gần, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vành tai cô để nhìn cho rõ, ngón tay mát lạnh. Đừng nói là châu báu ngọc bội, ngay cả một miếng bạc cũng không đeo. Tuy rằng tai cô nhỏ không dễ để ý, nhưng vẫn phải có. Hắn nói, "Đi lấy cho cô ấy một cặp khuyên tai ngọc trai, phải là đồ mới."

Còn chưa nói xong, hắn phát hiện Tô Khuynh đã tỉnh. Bởi vì chỗ lúc nãy đang đỏ ửng lên, cô còn giả bộ ngủ.

Hắn lập tức buông tay, ngồi thẳng lại, không chạm vào và cũng không nói chuyện với cô.

Không bao lâu, Giả Tam đã mang tới. Diệp Cầm liếc mắt một cái, Giả Tam biết hắn muốn "Nói như thế nào nghe cho thuận tai", vì thế thuận lý thành chương trả lời: "Lục di thái thái vừa uống xong một chai Phúc Thọ. Định nằm xuống nghỉ ngơi thì tôi tới, sau đó bà chê tôi phiền phức, bảo tôi lấy xong thì biến."

Diệp Cầm cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn cặp khuyên trong tay Giả Tam: "Cậu đeo giúp cô ấy đi."

Giả Tam như bị lửa đốt mông, uốn éo tới lui nhanh chóng cầm cặp khuyên tai nhét cho Diệp Cầm: "Tiểu nhân, tiểu nhân không dám."

Đâu có điên mà dám chạm vào Tô Khuynh trước mặt thiếu gia. Nếu hắn ta lỡ tay đâm trúng cô ấy, thiếu gia sẽ nhào lên ăn thịt hắn.

Ở trong lòng hắn ta, Tô Khuynh giống như một bức tượng nữ thần bằng thủy tinh, phải cung kính tôn thờ.

Tay Diệp Cầm cầm đôi khuyên tai, tiện tay đặt xuống bàn, thanh âm không lớn không nhỏ: "Vậy chờ cô ấy tỉnh lại thì tự đeo."

Nói xong, hắn gọi Giả Tam cõng hắn đi.

Tô Khuynh ngẩng mặt lên, bên cạnh có một chén trứng hấp còn bốc hơi nóng được đặt trong khay.

Nếm thử một một miếng, cô vội cau mày, vậy mà không thêm chút muối nào.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Tô Khuynh vẫn chưa gặp lại hắn.

Cô cảm thấy vừa xa lạ vừa hồi hộp. Mới đến mà đã bận rộn từ lúc sáng sớm kéo dài cho đến tận bây giờ. Cho đến khi được dẫn tới tòa nhà màu xám kia, cô còn cảm thấy chuyến đi này chẳng khác gì giặt quần áo hay đi gánh nước.

Sinh nhật lần này của Đại thiếu phu nhân tổ chức vũ hội vô cùng phô trương. Không chỉ mời cả nhà, mà họ hàng bạn bè cũng mời người quen tới. Cả đại sảnh toàn người với người.

Nhóm khách nam trẻ tuổi mặc âu phục chỉnh tề, nhóm thế hệ lớn hơn thì mặc trường sam. Các cô gái mặc quần áo phương Tây, có người thì diện sườn xám, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Mấy chiếc bàn dài xếp cạnh nhau, trên đó bày đầy các món ăn tinh xảo và rượu, cả nhà bếp và chủ nhà đều bận rộn, người trước thì dọn đồ ăn, người sau xã giao.

Giả Tam làm ốc còn không mang nổi mình ốc mà còn phải dẫn cô theo. Hắn ta dắt cô đi ngang qua phòng bếp, tựa như vừa xuyên qua một thế giới thập cẩm vừa sặc sỡ vừa hỗn tạp. Sau đó đi vào khu vườn nhỏ bằng cửa sau – khu vực này vốn là một phần của hoa viên dinh thự, sau này bị Nhị thiếu phu nhân người Nhật cải tạo thành một vườn hoa lá ngào ngạt.

Tô Khuynh nhìn thấy Diệp Cầm nấp đằng sau một đám hương thảo cao bằng nửa người.

Lần này hắn đã ngồi xe lăn, tóc được chải chuốt xịt keo nhìn chỉnh tề, hoạt bát. Đây là lần đầu tiên Tô Khuynh thấy hắn mặc lễ phục, bên dưới chiếc áo ghi-lê là sơ mi trắng, hắn cầm một cây gậy có móc, còn có một chiếc nơ đã bị kéo xuống. Khuôn mặt tuấn lãng, nhợt nhạt mà sắc nét.

Tô Khuynh hỏi: "Tại sao anh không vào?"

Hắn uể oải chống hai tay lên xe lăn: "Bên trong quá ồn ào."

Diệp lão gia và mấy người vợ lẽ đều không đến, vì ông ta ghét cay ghét đắng cái tòa nhà đã phá hư cái vườn hoa cổ điển của mình. Trong cái rủi có cái may, nhờ vậy mà không khí vũ hội càng thoải mái, có thể tổ chức đến muộn thêm một chút.

Tô Khuynh thấy cái áo vest màu xám tro của hắn mở toang: "Lạnh không?"

Diệp Cầm ngẩng đầu nhìn cô, lại dời mắt nhìn đôi khuyên tai ngọc trai đang lắc lơ, hỏi ngược lại: "Cô lạnh không?"

Trên người Tô Khuynh còn đang khoác cái áo choàng màu xanh đậm mà các hầu nữ đưa cho, khá hợp với bộ váy này. Nhưng khoác nó lên người thì có vẻ hơi thùng thình "Tôi không lạnh."

Diệp Cầm cũng chú ý tới, không biết đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên nói: "Chân tôi lạnh."

Quả nhiên, Tô Khuynh lập tức cởϊ áσ choàng ra, cúi người đắp lên đùi hắn, vì thế bả vai và lưng lộ ra trước gió lạnh, nổi một lớp da gà.

Diệp Cầm chợt nhìn thấy bờ vai và cánh tay của cô lộ ra, màu sắc của chiếc váy vừa khéo tôn lên làn da trắng mịn. Hắn chợt nhận ra, không chỉ phần vạt váy phía trước mà cả phần eo cũng đã được sửa đổi, ôm sát vòng eo cô, đúng là không thiếu hay thừa một cm, hơn nữa nó quá bắt mắt.

Tô Khuynh vẫn lo lắng nhìn vào mắt hắn: "Đã khá hơn chưa?"

Hắn tránh đi ánh mắt không biết kiêng dè của cô: "Vào thôi."

Ngũ thiếu gia quả thực giống như một cái bóng, nửa đầu buổi tiệc long trọng này hắn vắng mặt, sau đó đột nhiên xuất hiện mà không ai hay biết. Nhưng Tô Khuynh đứng cạnh hắn lại thu hút sự chú ý, Đại thiếu phu nhân liếc mắt về phía cô, nói với Đại thiếu gia: "Anh nhìn đi, bên cạnh lão Ngũ là tiểu thư nhà ai vậy?"

Đại thiếu gia nhìn một cái, người đó đúng thật là một mỹ nhân, ăn mặc đẹp đẽ quý phái, mọi người đi qua đi lại nhìn cô không dời mắt: "Nhìn lạ lắm, không biết là ai."

Đại thiếu phu nhân cầm ly rượu, muốn đến chào hỏi cô, tuy nhiên đã bị Đại thiếu gia ngăn lại: "Em nhìn kìa."

Nhị thiếu phu nhân, Hạc Tri đã đi qua đó.

Đại thiếu phu nhân phỉ nhổ: "Lại để cho cô ta giành trước!"

Người phụ nữ đến từ Nhật Bản này am hiểu về thẩm mỹ và văn hóa phương Đông, mặc bộ sườn xám bó sát, bước đi nhẹ nhàng như sen, cô ta cười lên lộ cái má lúm đồng tiền, vui vẻ thân thiện nói: "Xin chào".

Tô Khuynh theo bản năng muốn nhìn Diệp Cầm, nhưng hắn không lên tiếng, cô chỉ có thể đáp: "Xin chào."

"Tiểu thư họ gì?"

"Tôi họ Tô."

"Ừm hửm." Hạc Tri chạm ly với cô, "Hôm nay Tô tiểu thư hôm nay thật là đẹp, hợp với câu *"Dưới trướng phù dung nở nụ cười"."

***

*Trích từ bài thơ:

Hoán khê sa kỳ 1 (浣溪沙其一) – Lý Thanh Chiếu

Tú mạc phù dung nhất tiếu khai,

Tà ổi bảo áp sấn hương tai,

Nhãn ba tài động bị nhân sai.

Nhất diện phong tình thâm hữu vận,

Bán tiên kiều hận ký u hoài,

Nguyệt di hoa ảnh ước trùng lai.

Dịch thơ

Dưới trướng phù dung nở nụ cười

Bên lò hương lộ má hồng tươi

Vừa trao mắt liếc gây nghi ngại

Một nét phong tình khó nhạt phai

Nửa tờ thư hận ghi thương nhớ

Nguyệt rời hoa ảnh nguyện theo người

Bản dịch của Tạ Trung Hậu

***

Từ giọng nói, Tô Khuynh đã đoán được thân phận của người này, cảnh giác và khẩn trương đã áp đảo toàn bộ sự ngượng ngùng của cô. Tô Khuynh không biết rằng biểu cảm trên khuôn mặt của cô lúc này vô cùng kinh diễm, mà Hạc Tri lại nghĩ đó là biểu cảm kiêu ngạo quyền quý: "Cảm ơn Nhị thiếu phu nhân, ngài cũng rất đẹp."

Hạc Tri lo lắng không yên, cô ta thấy Tô Khuynh chỉ đáp mà không hỏi, trong lòng nghi ngờ cô không muốn bị quấy rầy, kiên trì hỏi: "Trước giờ tôi chưa từng gặp qua Tô tiểu thư, không biết quý phủ ở đâu, về sau nếu có thời gian, Hạc Tri sẽ ghé qua chào hỏi."

Tô Khuynh do dự, hàm hồ đáp: "Cách đây khá xa, vì Ngũ thiếu gia đã ngỏ lời mời, nên tôi mới đến."

Hạc Tri gật đầu, hình như càng thêm tập trung, ánh mắt tựa hồ phát sáng: "Không biết chức vụ của lệnh tôn là?"

Tô Khuynh lập tức hiểu rõ, Hạc Tri đang nóng lòng muốn biết thân phận của cô cao thấp thế nào. Cô biết hiện tại cô và Diệp Cầm đã là một thể, mặt mũi của cô chính là mặt mũi của hắn, cho nên cô nói qua loa: "Ở Bắc Kinh."

Trên trán Hạc Tri đã đầy mồ hôi: "Cụ thể thêm một chút?"

"Trung quan."

Hạc Tri còn muốn hỏi tiếp, nhưng bị Diệp Cầm phía sau Tô Khuynh đánh gãy, tay hắn đang nghịch cái trượng kia, rũ mắt nhắc nhở: "Nhị tẩu, thất lễ rồi."

Hạc Tri cũng biết mình đã thất lễ, nếu không phải là bởi vì vị Tô tiểu thư này, cô ta sẽ không bao giờ ép mình phải thân thiết với Diệp Cầm: "À, dạo này sức khỏe Ngũ đệ ổn chứ?"

Nụ cười trên khóe mày Diệp Cầm có vẻ phù phiếm, đáp như có lệ: "Ổn."

Tô Khuynh đột nhiên phát hiện chiếc áo choàng che đầu gối của Diệp Cầm đã gần rơi xuống. Một đoạn của nó vướng vào bánh xe lăn, phần còn lại quấn quanh tay phải của hắn. Cô sợ sẽ làm tổn thương tay hắn nên vội vàng ngồi xổm xuống kéo áo choàng ra khỏi bánh xe, đắp lại cho hắn.

Hạc Tri đứng ở một bên nhìn mà hết hồn, khách sáo hai câu rồi trở về. Nhị thiếu gia đang chờ cô ta, hai vợ chồng ghé đầu vào nhau, Nhị thiếu hỏi: "Sao rồi?"

Hạc Tri lắc đầu: "Không ổn lắm."

"Tệ đến mức nào?"

"Em thấy cái cô Tô tiểu thư kia lễ nghi rất ổn thỏa, sợ là người có thân phận."

Nhị thiếu gia nhíu mày: "Nhà cô ta làm cái gì?"

"Cổ nói là cha mình làm quan, quan thì cũng chưa chắc làm quan trong triều đình, chẳng lẽ là mới nhậm chức trong Tân chính phủ?"

Nhị thiếu gia ghét nhất là mấy cái trò cổ hủ này: "Nếu là quan viên thì cứ nói thẳng chức vị cho rồi, ngay cả "Quan lão gia" lúc này cũng không còn được coi trọng nữa, cô ta nói chuyện mờ mịt như vậy làm gì, còn "Trung quan" là sao nữa?"

Hạc Tri cảm thấy hắn ta thật ngu dốt: "Thì là quan lớn đó! Chức vị càng lớn mới càng không dám nói ra ngoài, để tránh bị ám sát."

"Phải lớn đến cỡ nào..." Nhị thiếu gia ngẩng đầu, bắt đầu hồi tưởng lại, đếm thử có mấy người nắm quyền ở Bình Kinh, xem xem có người nào họ Tô hay không, nghĩ một hồi cũng không nhớ ra.

"Dù sao người ta cũng nói rồi, nếu không phải do lão Ngũ mời, thì cô ấy cũng không tới."

Nhị thiếu gia càng nghĩ càng phiền: "Vậy mối quan hệ của cô ta với lão Ngũ là gì?"

Hạc Tri bĩu môi: "Tự anh lại nhìn đi."

Ở xa xa, Tô Khuynh đang cúi người xuống nghe Diệp Cầm nói chuyện, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Nhị thiếu gia phải thừa nhận. Từ lúc nhỏ, Diệp Cầm đã là đứa khôi ngô tuấn tú nhất trong đám anh em, nhưng sau này bị bệnh tật ập đến. Không ngờ rằng một người tàn phế lại có cơ hội này, hắn ta trầm ngâm một lát: "Xem ra phải kéo lão Ngũ về phe chúng ta, nếu hắn có thể thành đôi với Tô tiểu thư, thì sau này chúng ta trở về Bình Binh ắt có thể dùng tới mối quan hệ này."

Hạc Tri nói: "Em không nghĩ vậy."

"Vì sao?"

"Nhìn cái tính tình của Diệp Cầm đi, chúng ta mà đi lấy lòng hắn, sơ ý một chút lại chọc trúng chỗ không nên, gây ra xích mích lại còn phiền toái hơn nhiều."

Nhị thiếu gia suy nghĩ: "Vậy chúng ta cho hắn một số tiền, cùng hắn đến Bình Kinh, sau đó để cho hắn lập gia thất. Về sau lão Ngũ có thành tài thì cũng phải nhớ kỹ ân đức năm xưa."

Hạc Tri gật đầu, cười tươi như hoa ôm lấy cánh tay hắn ta.

Tiếng nhạc vang lên, vũ hội đã bắt đầu, từng đôi nam nữ giống như chim én bay tới bay lui làm Tô Khuynh cảm thấy thật mới lạ.

Đột nhiên cô mới nhớ tới mình không biết khiêu vũ, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, chợt ý thức được mình đang trông nôm Diệp Cầm nên không cần khiêu vũ, lập tức tự giễu cười nhạo mình.

Nhưng cười như vậy, lại có người khác nhìn thấy.

Đại danh của người này là Ngô Vũ Đồng, mọi người đều trìu mến gọi cô ấy là "Ngô Tam tiểu thư", sau này ngay cả chữ Ngô cũng lược đi, nên gọi ngắn gọn là Tam tiểu thư.

Tam tiểu thư trợn to hai mắt, lay người bên cạnh: "Tô Dục, mau nhìn đi! Đó có phải cái người bà con thân thích của cậu không?"

Ánh mắt Tô Dục đã lướt qua Tô Khuynh, bởi vì hắn không nhận ra cái vị tiểu thư ăn vận trang điểm lộng lẫy kia là chị gái của mình."

"Ai?"

"Người đó." Tam tiểu thư mím môi, nghi ngờ hỏi "Không phải là cô ấy sao?"

Hiện tại, Tô Dục đã nhìn thấy Tô Khuynh, nhưng hắn không thể tin được, bởi vì người đứng dưới đèn chùm là hiện thân của sự cao quý và xinh đẹp. Cổ, vai, eo, mái tóc hơi xoăn, nước da trắng ngần và đôi môi đầy đặn. Cô đứng trước xe lăn của Diệp Cầm, giống như nữ thần Aphrodite đang bảo vệ hắn.

Đẹp đến mức không thể chạm tới.

Lúc cô cười, hắn liền nhận ra vẻ mặt này có chút quen thuộc, đến khi xác nhận lại, trong lòng của hắn là cảm giác long trời lở đất.

Tam tiểu thư tán thưởng nói: "Mình đã bảo cô ấy rất đẹp mà."

Đúng vậy, hắn cuối cùng mới phát hiện Tô Khuynh lại xinh đẹp đến vậy, nhưng đồng thời trong lòng hắn lại cảm thấy tức giận thê thảm, phảng phất bị người thân nhất chơi đùa, phản bội.

Đáng lẽ ra, việc của cô là phải trông coi con chó vàng và bầy gà vịt ở nhà? Hay phải cặm cụi nấu cơm giặt giũ, chăm sóc mẹ? Dựa vào cái gì mà bọn họ đã trở nên hào nhoáng đến mức không hề hay biết, cô không những bỏ rơi hắn một đoạn đường, mà còn âm thầm chế giễu hắn?"

Hắn đi thẳng tới, bây giờ mới phát hiện bản thân chỉ cao bằng Tô Khuynh, điều này làm cho hắn ngày càng mất đi lý trí, hắn trợn mắt nhìn cô: "Chị, em có thể mời chị nhảy không?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Khuynh tái nhợt và hoang mang, điều đó làm hắn càng trở nên thích ý. Hắn tin chắc rằng, nếu đâm cô một nhát, lớp vỏ phù phiếm của cô sẽ mềm nhũn rồi rơi ra, cô sẽ trở lại cuộc sống bình thường vốn thuộc về mình.

Khoảnh khắc Tô Khuynh nhìn thấy Tô Dục, trong đầu trống rỗng, đã thế Tô Dục còn vươn tay về phía cô, giống như muốn dùng bàn tay đó để lột trần bộ mặt thật của cô.

Cô dường như nhìn thấy tất cả mọi người trong căn phòng đang nhìn cô, bao gồm người Hạc Tri, người bị cô giải quyết một cách qua loa. Nếu mọi người vẫn muốn xem một màn kịch này, thì người sau lưng cô sẽ gánh chịu.

Bỗng nhiên, sau lưng Tô Khuynh lạnh ngắt, cô cảm thấy có thứ gì đó leo lên eo mình, cô cúi đầu xuống thì thấy đó là cây gậy hình chữ J của Diệp Cầm.

Hắn nắm cán gậy, đầu gậy uốn cong móc vào eo Tô Thanh, kéo cô nhẹ nhàng lùi về phía sau. Theo động tác của anh, cô lùi lại hai bước đến bên cạnh anh.

Diệp Cầm ngẩng đầu nhìn Tô Dục, màu sắc con ngươi của hắn rất nhạt, nhìn thì có vẻ lười biếng, nhưng trên mặt hắn lại như bị bão tuyết thổi qua, trắng bệch đến phát lạnh.

Hắn nói: "Tô tiểu thư là bạn nữ của tôi, và cô ấy chỉ khiêu vũ với một mình tôi."

*Trứng hấp