Tiểu Thất Nhi sợ hãi, bả vai khẽ lùi lại.
“Hừ…… Biết sợ.” Nghiêm Quân Đường để Tiểu Thất Nhi nằm ở trên bàn, mυ'ŧ lấy môi của nàng, an ủi nàng, bàn tay to cũng không an phận vuốt ve làn da mềm mại trơn nhẵn của nàng.
Khi hắn an ủi, thân thể của Tiểu Thất Nhi dần dần thư thả, một đôi mắt chứa lệ phát sáng nhìn lên, cái yếm màu hồng đào làm làn da nàng vốn tuyết trắng giờ càng trắng mịn hơn, giống như cây hoa hồng kiều diễm.
“Nàng thật đẹp, làm ta muốn một ngụm ăn nàng.” Hắn ngẩng đầu cười quyến rũ.
Nàng có làn da tuyết trắng mịn màng,làm người ta yêu thích không muốn buông tay, con ngươi bởi vì lệ thủy càng rõ ràng trong suốt dụ người, bị hai con ngươi đó nhìn, sẽ làm người ta không nhịn được rơi vào trong đó, cánh môi trắng mịn bị hắn hôn đến sưng, lúc này lộ ra hàm răng trắngkhả ái.
Nàng không đẹp, nhưng lại để người cảm giác rất đáng yêu, nhất là dáng vẻ lúc nàng khóc, lại càng khả ái làm người ta muốn một ngụm nuốt vào bụng, cho nên hắn tổng thích trêu chọc nàng khóc, lại không thích nàng ở trước mặt người khác khóc, bởi vì dáng vẻ đáng yêu của nàng chỉ có một mình hắn mới được độc chiếm.
“Chàng đừng nhìn thϊếp như vậy.” Nàng thấy ánh mắt lửa nóng của hắn như vậy càng xấu hổ, không nhịn được che lại mắt, không dám nhìn thẳng mắt hắn.
“Được, ta không nhìn, ta động vào.” Nghiêm Quân Đường cười tà tà, bàn tay to luồng vào lớp y phục bắt được một bên ngực trắng, dùng sức vuốt ve.
“Đừng như vậy……” Tiểu Thất Nhi muốn vùng vẫy, lại bị Nghiên Quân Đường chế trụ.
“Hư, đừng động, chút nửa nàng sẽ vui vẻ.” Hắn dụ dỗ lấy, thấy nàng e thẹn hai má đỏ hồng, con ngươi trong vắt khinh liễm, hắn ưa thích nhấ làt mơn trớn cánh môi hơi run rẩy, giống như đóa hoa mềm mại, để người ta muốn nếm qua.
Hắn không nhịn được đặt lên môi của nàng, đầu lưỡi khinh nhu thăm dò vào, ở trong miệng nàng nếm mùi rượu nhàn nhạt, còn có hương vị ngọt ngào thuộc về nàng, hắn càn rỡ quấn lấy lưỡi của nàng, mυ'ŧ ngọt ngào chuẩn bị thuộc về hắn.
Mà tay của hắn cũng không rảnh rỗi, khinh bạc xoa lấy miên nhũ no đủ, ngón cái cọ lấy nụ hoa không hé mở, cho đến khi nụ hoa bị hắn làm hé mở, hắn mới lấy hai ngón tay ép nhẹ, cố ý kéo ra, nàng không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Tiểu Thất Nhi hé mắt vặn vẹo lấy thân thể, cảm thấy cả người mềm mại, bị hôn đến thở hổn hển, bụng dường như có một ngọn lửa thiêu, gặm lấy ý chí của nàng.
Nàng vặn vẹo làm du͙© vọиɠ của Nghiêm Quân Đường thiêu đốt mạnh mẻ hơn, hắn nhìn con ngươi nàng dâng lên ham muốn, đó là bởi vì hắn mà dấy lên.
Mà cánh môi bị hắn hôn đến sưng khẽ mở, phun ra hơi thở gấp mị người, mỗi một hơi thở dốc cũng làm cho lửa trong thân thể hắn bốc lên.
Hắn mυ'ŧ môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm, cánh môi, ướt, nóng vẫn từ từ đi xuống……
Hắn dùng lực giật y phục của nàng xuống, lộ gò bồng đào tuyết trắng, dùng sức mυ'ŧ, lập tức truyền đến tiếng hừ nhẹ của nàng, chỉ thấy bên cạnh nụ hoa in một chuỗi dấu hôn màu tím nhạt.
Màu hồng của nụ hoa và màu tím dấu hôn cùng đối chiếu, hắn liếʍ lấy mυ'ŧ lấy ấn ký phía dưới, há miệng ngậm lấy nụ hoa dụ người kia, đầu lưỡi liếʍ lấy đỉnh, cảm giác được nụ hoa khi ở trong miệng hắn hơi run lên, hắn nhẹ nhàng mυ'ŧ, cố ý lấy răng cắn nhẹ xuống.
“A!” Thân thể của Tiểu Thất Nhi hơi run lên, ý thức bắt đầu mờ mịt, không chịu nổi hắn trêu chọc, nàng vặn vẹo thân thể tỏ vẻ kháng nghị, vừa như có một tia khẩn cầu muốn nhiều hơn nửa.
Nghiêm Quân Đường ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tiểu Thất Nhi khó chịu, du͙© vọиɠ lây sang làn da tuyết trắng xinh đẹp phi hồng, kiều diễm như hoa hồng, làm người ta muốn hái ngay xuống.
Hắn tự tay tiếp xúc với hai má non mềm, đầu ngón tay thong thả chuyển qua cánh môi,ngón tay thô ráp xoa lên bụng mềm mại như môi, con ngươi chăm chú chuyển sang khắc sâu.
Tiểu Thất Nhi che lấy mắt, lông tơ bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà run nhẹ, trên môi tao động làm nàng nhịn không được đưa lưỡi liếʍ, lại liếʍ đến ngón tay của hắn.
Nàng sửng sốt, ánh mắt của hắn nhìn lên, nàng cảm thấy má nóng lên,nàng e lệ, lại không nhịn được mυ'ŧ lấy ngón tay của hắn.Con ngươi hai người dây dưa lẫn nhau, cái lưỡi thơm tho chuẩn bị mυ'ŧ ngón tay,tiến sâu thiêu đốt du͙© vọиɠ mượn lấy đầu ngón tay truyền đến bên trong thân thể hai người.
Nghiêm Quân Đường thu tay lại, lấy môi che lên, lời lẽhai người nộp quấn, mà tay của hắn đã ở trên người nàng du tẩu, làn da trơn nhẵn làm hắn yêu thích không muốn buông tay, mà hắn tiếp xúc nơi phảng phất có ngọn lửa,đốt lên tìиɧ ɖu͙© của nàng.
Biết bên trong thân nàng thể dục hỏa đã đốt lên, Nghiêm Quân Đường nâng thân thể lên, cảnh xuân mê người trước mắt lại làm hắn ngừng lại hơi thở, không dám hô hấp.