Ân Thương trầm mặc, ngữ khí bình thản: “Tư Du muốn đi Bắc Âu nghỉ mát, em có muốn đi cùng không?”
Nghe thấy cái tên này, Thường Uyển sững người, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Không muốn!"
Ân Thương bắt đầu giảng đạo lý: "Uyển Uyển, em không thể suốt ngày ở nhà mân mê những cái váy đó, em nên ra ngoài nhiều hơn để hiểu biết. Hoặc tìm một công việc nghỉ hè, để tích lũy một chút kinh nghiệm xã hội."
Ân Thương biết Thường Thâm cưng chiều Thường Uyển đến mức thái quá, hắn vẫn luôn sợ Thường Uyển sẽ bị anh chiều hư, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ không thể ở chung với người khác, cái gì cũng không biết làm.
Mà lúc này, Thường Uyển lại đang rầu rĩ suy nghĩ, ai nói cô luôn ở nhà? Cô chính là không muốn đi cùng Uông Tư Du, với ai cũng được nhưng với cô ta thì không đi!
Duy trì động tác này mấy phút, thấy Ân Thương không để ý đến mình, Thường Uyển lại ủ rũ nghĩ: Xem đi, người anh trai này quả nhiên không tốt bằng anh trai kia, từ nhỏ đến lớn chỉ biết giáo huấn cô.
Thường Uyển cũng buồn bực trầm mặc, chẳng được bao lâu, bên trong xe liền vang lên một giọng mũi đáng thương: “Anh, em có chút lạnh…”
Ân Thương mới kinh ngạc phát hiện nhiệt độ trong xe đã thấp quá mức, Uyển Uyển vẫn còn đang mặc chiếc sườn xám để lộ cánh tay và bắp chân.
Hắn tắt tất cả máy điều hòa, mở cửa sổ để thay đổi luồng gió nóng chưa kịp xua đi cái nóng ban ngày.
Nhiệt độ thoải mái, Thường Uyển chậm rãi, thận trọng hỏi hắn: “Anh, anh thực sự muốn cưới Uông Tư Du sao?”
Ân Thương tập trung vào con đường phía trước, không để ý đến cô.
Thường Uyển lại thì thầm: “Anh không cưới cô ta, được không?”
"Vì sao lại không cưới?"
Thường Uyển há miệng thở dốc, không biết phải nói sao, bĩu môi: "Tóm lại, chính là không cưới cô ta."
“Không có cô ấy, thì còn có người khác.” Ân Thương ngữ khí nhàn nhạt: “Uyển Uyển, anh trai không phải của một mình em, anh trai Thường Thâm của em cũng không phải của em, về sau em sẽ có chị dâu.”
“Mới không phải!” Thường Uyển cau mày: “Anh trai chỉ có một mình em, anh ấy sẽ không cưới người khác!”
Đã tới biệt thự Hồ Độc Sơn, lầu một đèn sáng, lầu hai lại không có một tia sáng, biệt thự yên tĩnh, Thường Thâm vẫn chưa trở về.
Ân Thương dừng xe.
Thường Uyển vẫn đang nói: "Cũng chỉ có anh mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện yêu đương, muốn cưới vợ, mỗi ngày chỉ biết giáo huấn em, một chút cũng không thích em!" Nói xong lời cuối cùng, Thường Uyển uỷ khuất mà chớp chớp mắt, rưng rưng nước mắt.
“Anh thích cưới thì cưới, không cần dạy hư anh trai em, từ nay về sau em sẽ tránh xa anh, sẽ không thích anh nữa!” Thường Uyển lại giở tính tình tiểu thư, tức giận đẩy cửa xe ra, uất ức đóng sầm lại, giận dỗi đi nhanh về hướng biệt thự.
Tiểu tổ tông này...