“Ah, có sao? Sao mình không nghĩ vậy?” Hứa Tiểu Xảo nhớ lại gương mặt của người đàn ông vừa rồi, “Quen mắt? Cậu cảm thấy giống ai vậy?”
Lâm Tiếu Tiếu lắc đầu: “Đúng là rất quen mắt nhưng nghĩ không ra được là giống ai.”
Dạo phố xong Thường Uyển lôi kéo Thường Thâm đi ăn cơm, gần trung tâm thương mại mới mở một quán ăn Quảng Đông, lúc trước nhóm bạn cùng phòng của cô đi tụ tập ăn cơm về nói hương vị rất ngon, hình dung giống như bữa tiệc của Hoàng Thái Hậu vậy. Nghe các bạn miêu tả thành như vậy, Thường Uyển cũng bị cuốn hút đến mức trở nên tham lam.
Khi đó câu lạc bộ kịch nói của cô phải đi diễn tập, bây giờ nghĩ lại, cô nhất định phải kéo anh trai mình cùng đi.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, Thường Uyển đã từ bỏ đi ý định đi vào ăn cơm.
Hàng đợi trước cửa nhà hàng đã dài đến đường lớn, khách hàng lấy số thứ tự, chờ người bên trong ăn xong mới có thể đi vào.
Thường Uyển không thể đợi được, Thường Thâm có thân phận đặc biệt nên không thể ở nơi đông đúc này mà chen chúc lâu được. Thường Uyển không còn lựa chọn nào khác đành phải đổi sang một nhà hàng có không gian riêng tư tốt hơn.
Không thể ăn được món ăn Quảng Đông như lời đồn, Thường Uyển ăn cơm cũng không có khẩu vị gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không vui.
Thường Uyển đã quen được chiều chuộng, tâm trạng bơ phờ vì không đạt được thứ mình muốn kéo dài suốt cả ngày.
Thường Thâm không muốn nhìn thấy cô như vậy, nên tìm mọi cách để thỏa mãn tất cả mong muốn của cô.
Cho nên vào buổi tối ở nhà cũ ăn cơm tối, nhà hàng Quảng Đông mới mở kia đã đóng gói và đưa tới tất cả đồ ăn trên thực đơn và do ông chủ tự mình đưa tới.
Thường Uyển sau khi nhìn thấy chút ngạc nhiên nho nhỏ, sau đó vui vẻ ôm lấy cổ Thường Thâm và trao cho anh một nụ hôn nồng cháy kèm theo một tiếng “chụt” trên mặt anh.
Thường Thâm sờ lên nụ hôn ở một bên mặt, rồi im lặng cười.
Tiểu công chúa Thường gia dễ buồn bực nhưng cũng dễ dỗ dành.
Ngày hôm sau Thường Thâm lại bắt đầu trở về làm việc cả ngày lẫn đêm, bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, đi sứ ngoại quốc, gặp gỡ các phái đoàn ngoại giao, tạm dừng công việc bận rộn của mình mới có thể gọi điện thoại cho Thường Uyển.
Tuần này là tuần thi, Thường Uyển cũng không bám lấy anh trai nữa, ngoại trừ việc ở lại trường học ôn tập và thi cử.
Vào ngày đầu tiên trở lại trường, Hứa Tiểu Xảo liền đuổi theo cô hỏi có phải cô đang yêu đương hay không, còn giơ điện thoại di động vào hông để cho Thường Uyển xem “chứng cứ” mà cô ấy chụp được.
Thường Uyển “A” một tiếng, “Đây là anh trai của mình.”
“Anh Thâm?”
“Anh Thâm.”
“Thảo nào, Tiếu Tiếu nói nhìn quen mắt, thì ra là giống cậu.”
Thường Uyển cười ha ha: “Đúng vậy.”