Cực Sủng (NP)

Chương 11: Không chia lìa

Tiếng hôn môi nhóp nhép vang lên trong căn phòng ngủ an tĩnh, dính nhớp mờ ám.

Cổ họng Thường Uyển tràn ra một tiếng rên nho nhỏ, đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo anh trai không buông.

Thường Thâm hơi lảo đảo một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bé con dưới thân.

Thường Uyển liếʍ liếʍ khóe miệng ướt đẫm, ngọt ngào hỏi: "Anh ơi, mẹ nói gì với anh vậy?”

Thường Thâm không trả lời.

Thường Uyển chớp chớp mắt, tự mình đoán: “Có phải bảo anh cách xa em một chút đúng không?”

Thường Uyển khẽ hừ một tiếng, bá đạo ôm đầu Thường Thâm, vùi vào ngực anh, “Ai cũng không thể tách em khỏi anh.”

“Không chia lìa." Thường Thâm vỗ vỗ chân dài giống như rắn nước đang quấn bên hông anh, ý bảo cô buông ra.

Cặp chân dài chẳng những không buông ra ngược lại càng quấn chặt hơn, "Em không muốn.”

“Uyển Uyển, đêm nay đã phá lệ.” Thường Thâm lẳng lặng nhìn cô, du͙© vọиɠ trên gương mặt tuấn tú đã phai đi, dươиɠ ѵậŧ cũng mềm đi không ít.

Thường Uyển vẫn bướng bỉnh, không muốn buông chân ra. Thường Thâm cũng không ép cô, chỉ nhìn cô không nói lời nào.

Mỗi lần anh nhìn cô như vậy, Thường Uyển liền biết việc này không có đường thương lượng, cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là cô.

Trước 18 tuổi chỉ có thể hôn môi, trong khoảng thời gian này anh làm cô cảm nhận được vui thích cực hạn đã là sự dung túng lớn nhất anh dành cho cô. Nhưng cô không biết đủ nên anh mới tức giận.

Thường Uyển chần chừ một lúc mới buông chân ra, Thường Thâm sửa sang lại váy ngủ cho cô, ôm cô cùng nằm xuống.

Ngày hôm sau thức dậy Thường Uyển đã ở trong phòng của mình, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là bò dậy đi tìm anh trai.

Bàn chân trần nhảy xuống giường, mở cửa đứng ở lan can của hành lang nhìn về phía phòng ăn ở tầng một lầu.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Thường Uyển mới không nhanh không chậm đi về phòng rửa mặt.

Còn tốt, hôm nay anh trai không phải đi làm, có thể cùng cô trải qua cuối tuần.

Sau khi ăn sáng ở nhà cũ của nhà họ Thường xong, Thường Uyển liền muốn kéo anh trai đi dạo phố, nói là muốn mua váy.

Ân Lệ Viện tưới nước cho những bông hoa bảo bối ở trong hoa viên xong quay lại đúng lúc nghe được câu này của Thường Uyển, lập tức nói với cô: "Anh con bận rộn một tuần rất vất vả mới có thể nghỉ ngơi hai ngày, con còn không cho nó nghỉ.”

Thường Uyển ủ rũ, cúi đầu xuống như bé thỏ con, cô chỉ muốn ở riêng với anh một lát thôi mà. Thường Uyển muốn nói vậy thì không đi, ở nhà xem TV cũng coi như là có thể ngốc ở bên người anh.

Đỉnh đầu được người xoa xoa an ủi, Thường Thâm nói với Ân Lệ Viện: “Mẹ, con và Uyển Uyển đi ra ngoài một chút, giữa trưa sẽ không về ăn cơm.”