Thường Uyển tách hai chân ra, ngồi quỳ ở hai bên đùi anh, váy ngủ bị cuộn lên tới đùi, lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn màng, sáng bóng dưới ánh trăng.
Thường Thâm vuốt ve đôi chân nhỏ của cô, nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.
Bé con ngồi trong lòng anh bắt đầu không thành thật, cặp mông nhỏ nhẹ nhàng đưa đẩy, không ngừng cọ cọ lên hạ thân bên trong chiếc quần tây. Da thịt non mềm bên trong đùi chạm vào chất liệu cưng cứng của quần tây, làm cô rùng mình một trận.
Thường Uyển ôm lấy cổ anh, trán dựa vào vai anh, đôi môi hồng nhuận mọng nước hé mở thả hơi.
Dươиɠ ѵậŧ dưới háng của Thường Thâm gần như cương cứng trong nháy mắt, nhô lên rất cao.
Nó đâm vào cô, Thường Uyển tìm đến nơi nhô cao kia cọ cọ vào giữa chân mình từng chút từng chút, cô hơi dùng sức, biên độ càng lúc càng lớn, tiểu huyệt mềm mại chạm phải đỉnh nhọn, từ huyệt nhỏ phun ra một dòng chất lỏng nóng hổi.
“Anh……” Cơ thể Thường Uyển co rút, mông nhỏ run rẩy, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ dưới thân truyền tới đại não, rêи ɾỉ ra tiếng.
"Ngoại trưởng Thường?”
Giọng nói của Thường Thâm vừa trầm vừa khàn, nói với người trong điện thoại: "Còn lại chút nữa nói sau.”
Anh cúp máy.
Bàn tay to đang nắm lấy eo của Thường Uyển di chuyển xuống bờ mông của cô, sau khi chạm vào da thịt của cô thì dừng lại một chút.
Yêu tinh nhỏ này vậy mà lại không mặc qυầи ɭóŧ.
Thường Uyển không chỉ không mặc qυầи ɭóŧ. Anh chỉ cần lột chiếc váy ngủ mỏng manh của cô ra, là có thể nhìn thấy cơ thể trơn bóng xinh đẹp như hoa của cô.
Thường Thâm đánh một cái "bốp" lên bờ mông vểnh của cô, Thường Uyển bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lắc lắc mông run rẩy, trên làn da trắng nõn lập tức trên hiện lên dấu tay hồng hồng.
“Anh……” Thường Uyển ủy khuất nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu tại sao anh trai lại muốn đánh cô.
Thường Thâm ôm cô đứng dậy, Thường Uyển ôm cổ anh, hai chân kẹp ở bên hông anh, trong lúc bước đi dươиɠ ѵậŧ nhô cao kia không ngừng chọc vào nơi mẫn cảm của cô.
Đi một bước Thường Uyển lại bị chọc thở dốc ra một hơi, tra tấn cô muốn chết.
Thường Thâm đè cô lên giường, thân hình cao lớn phủ lên người cô, bàn tay to vuốt ve dọc theo đùi cô, chạm vào nơi ướŧ áŧ giữa hai chân.
“Bảo bối, sao lại mẫn cảm như vậy?”
Thường Uyển mở to đôi mắt mê mang, dùng sức kéo đầu Thường Thâm thấp xuống, dán môi mình lên môi anh, cẩn thận liếʍ láp.
Thường Thâm tùy ý để cô hôn trong chốc lát, sau đó bắt đầu tấn công. Chiếc lưỡi to xông vào trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ ướŧ áŧ của cô, liếʍ qua hàm răng nhỏ nhắn, mυ'ŧ vào từng ngụm nước bọt thơm ngọt của cô.